Gã cảnh sát mặt đen hướng các hành khách vây xem hô to một tiếng.
Đám hành khách liền lập tức bỏ chạy hơn phân nửa.
Lý Thu Vũ nhìn thấy đám hành khách bỏ chạy liền trợn mắt, cả một lúc lâu không nói nên lời.
Trong đó bao gồm cả người phụ nữ trung niên bị cướp tiền và trang sức. Tiền và trang sức đã lấy được về, nhưng làm chứng thì lại không chịu làm. Cũng không biết là sợ bị bọn cướp trả thù hay là gì nữa.
- Bọn họ, bọn họ sao có thể như vậy?
Lý Thu Vũ căm giận, cái miệng phồng lên.
Phạm Hồng Vũ cười khổ, lắc đầu:
- Xu lợi trốn hại chính là bản tính trời cho. Thôi đi, ít nhất chúng ta còn hai người làm chứng.
- Ở đâu?
Đới Tuấn mang túi du lịch, chậm rãi bước xuống xe, thần sắc điềm tĩnh, không có ý chuồn đi. Lái xe cũng vậy. Xe của y còn ở đây, chạy trời không khỏi nắng.
Lý Thu Vũ nhìn Đới Tuấn, bĩu môi.
- Mau vào đi!
Gã cảnh sát mặt đen quay đầu vẫy tay với hai người Phạm Hồng Vũ.
Thị trấn Bách Sơn tuy rằng đơn sơ, nhưng đồn công an này xây dựng còn rất mới. Mặc dù chưa nói tới sang trọng, nhưng cũng không keo kiệt. Tuy nhiên vẫn là kiểu nhà làm việc cũ. Phạm Hồng Vũ nắm tay Lý Thu Vũ, cùng gã cảnh sát mặt đen đến một gian phòng ở lầu ba.
Cửa không có đóng.
Quần chúng đến đồn công an làm việc, cơ bản là để hỏi.
- Ngồi đi!
Gã cảnh sát mặt đen hướng hai cái ghế dựa hất mặt, rồi mình thì đi ra đằng sau bàn làm việc ngồi xuống. Một gã cảnh sát vóc dáng cao gầy tiến vào, ngồi bên cạnh y, chuẩn bị làm công tác ghi chép.
- Cậu ngồi đây.
Gã cảnh sát mặt đen nói với Phạm Hồng Vũ, rồi chỉ một cái ghế trước bàn làm việc, lớn giọng nói.
Lý Thu Vũ lập tức bất mãn:
- Các người là thái độ gì vậy? Anh ấy là thấy việc nghĩa mà hăng hái làm, các người một chút khách khí cũng không biết sao?
- Thái độ gì chứ? Nói cho cô biết, chúng tôi đây đều là thái độ như vậy. Nếu nhìn không quen thì cứ mà đi tố cáo….
Gã cảnh sát mặt đen chớp mắt, ngạo nghễ nói.
Lý Thu Vũ liền đứng dậy, trợn mắt nhìn.
Phạm Hồng Vũ hướng cô khoát tay. Lý Thu Vũ hừ một tiếng rồi ngồi trở về, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, khuôn mặt đỏ bừng. Cảnh sát ở một địa phương nhỏ bé, núi cao hoàng đế xa, thật là không có tố chất.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi bước đến ngồi xuống trước bàn làm việc.
- Tên?
- Tuổi?
Gã cảnh sát bày ra tư thế giải quyết việc chung.
Phạm Hồng Vũ nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
- Đồng chí, chúng tôi thời gian đang gấp, còn phải đến xã Định Sơn nữa. Như vậy đi, tôi đem tình huống nói qua cho mọi người một lần. Các người ghi chép lại, được không?
Nói xong, Phạm Hồng Vũ liền lấy ra chứng minh thư của mình, vẫn là còn làm ở Ngạn Hoa. Sau khi đến tỉnh cũng chưa có đổi.
Trên cơ bản, Phạm Hồng Vũ trong đời cơ hội dùng chứng minh thư cũng không nhiều lắm.
Gã cảnh sát mặt đen liền mỉm cười, thân mình khẽ dựa ra đằng sau, liếc nhìn Phạm Hồng Vũ, châm chọc nói:
- Cậu em, nói thật là nhẹ nhàng và khéo léo lắm. Lập tức đi ngay? Nói đùa gì vậy?
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc hỏi ngược lại:
- Vì sao lại không thể đi?
- Haha, cậu thiếu kiến thức pháp luật à? Vừa rồi ba người trên xe là do cậu đánh đấy, trong đó có hai người bị dao đâm. Cũng không biết là chết hay sống. Cậu cứ như vậy thì chúng tôi làm sao bây giờ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Yên tâm đi, họ không bị nguy hiểm đâu, chỉ là tổn thương rất nhỏ. Tình huống lúc ấy, là bọn họ cầm dao cướp bóc, chúng tôi chỉ là phòng vệ chính đáng. Một chọi ba, bọn họ không bị thương thì là chúng tôi bị thương.
Hai gã cảnh sát nhìn Phạm Hồng Vũ từ trên xuống dưới, thấy hắn vẫn điềm tĩnh tự nhiên, cũng có chút kinh ngạc.
- Cậu tên gì? Đi làm ở đâu?
Gã cảnh sát mặt đen hỏi.
Vốn nhìn thấy cách ăn mặc của Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ, phản ứng đầu tiên nghĩ họ là học sinh. Hiện tại xem ra, thì chẳng giống. Một sinh viên bình thường thì mặc dù có thân thủ như Phạm Hồng Vũ, nhưng cũng không thể có loại khí độ này.
- Phạm Hồng Vũ. Đây là chứng minh thư của tôi, tôi đi làm ở cơ quan chính quyền tỉnh Thanh Sơn, là cán bộ cơ quan.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói tỉ mỉ thân phận của mình. Chức vụ hắn tuy rằng không cao, nhưng là thư ký của Chủ tịch tỉnh Thanh Sơn, thân phận này thật khó lường. Một khi tiết lộ ra ngoài, văn phòng UBND Ích Đông chỉ sợ sẽ phải phái người đến Bách Sơn. Đến lúc đó xã giao còn chưa xong, lại phải nhọc lòng giấu diếm thân phận cho Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ không muốn khiến cho dư luận xôn xao, huyên náo.
- UBND tỉnh?
Hai gã cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, có chút không tin tưởng lắm. Trong mắt bọn hắn, UBND tỉnh thật sự quá xa vời. Nói sau, Phạm Hồng Vũ còn trẻ như vậy, với tưởng tượng của bọn họ về đại lãnh đạo UBND tỉnh hoàn toàn khác xa nhau.
Gã cảnh sát chần chừ nhận lấy chứng minh thư của Phạm Hồng Vũ, lập tức phát hiện ra điều gì liền kêu lên:
- Chứng minh thư này của cậu không phải là ở Hồng Châu mà là ở Ngạn Hoa.
- Tôi trước kia công tác ở Ngạn Hoa. Hai vị, hay là làm chính sự trước. Tôi xin nói rõ tình huống trên xe.
Hai gã cảnh sát này hơi có chút không biết điều.
Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ ở cơ quan công an cũng gần hai mươi năm, đối với tác phong du côn của cảnh sát cơ sở cũng không cảm thấy kỳ lạ. Chỉ có điều thời gian bây giờ gấp rút, hắn có chút không thể trì hoãn.
- Được, cậu nói đi.
Gã cảnh sát mặt đen gật đầu.
Phạm Hồng Vũ liền đơn giản nói qua tình huống trên xe, quá trình giao thủ giữa hắn với ba gã cướp.
Hai gã cảnh sát càng thêm kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, gã cảnh sát mặt đen hỏi:
- Nói như vậy, từ đầu đến cuối đều là do một mình cậu động thủ, không hề có người khác hỗ trợ?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Không có, chỉ là ba tên tiểu lưu manh, cũng chẳng cần người hỗ trợ.
- Haha, lời này thật hoành tráng. Phạm Hồng Vũ, cậu nói cậu là cán bộ cơ quan, vậy cậu giải thích một chút, công phu này cậu học ở đâu mà lợi hại như vậy. Ba người cầm dao mà bại dưới một người tay không có dao như cậu.
- Tôi trước kia học tại trường cảnh sát Hồng Châu, hình sự chuyên nghiệp, cách chiến đấu có trong chương trình học. Nói sau, không gian trên xe rất hẹp, bọn họ cũng không thể tiến lên đồng loạt. Nghiêm chỉnh mà nói thì là một đối một, xa luân chiến.
- Haha, vậy thì lợi hại rồi. Đúng rồi, cô ấy là gì của cậu? Đến Bách Sơn làm gì?
Gã mặt đen hướng Lý Thu Vũ nghi ngờ hỏi.
Nghe giọng thì biết Lý Thu Vũ không phải là người địa phương. Nếu là con gái bản địa thì chỉ sợ không ai có thể nói được tiếng chuẩn như vậy. Hai người trẻ tuổi này từ địa phương bên ngoài tới Bách Sơn là để làm chuyện gì?
- Anh ấy là bạn trai của tôi. Bạn học của tôi ở Bách Sơn, tôi tới thăm cậu ấy. Đồng chí cảnh sát, tôi xin các người nhanh lên. Chúng tôi thời gian rất gấp, đường đến xã Định Sơn còn rất xa.
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Lý Thu Vũ đã bắn liên hồi trả lời vấn đề của hắn, vẻ mặt hơi có chút không kiên nhẫn. Tuy nhiên, so với vừa rồi thì có chuyển biến tốt đẹp hơn.
- Bạn học của cô? Bạn học của cô là ai? Cô học trường nào?
Gã cảnh sát mặt đen cũng không vội vàng hỏi.
Dù sao gã cũng không vội, gã có thời gian mà.
Lý Thu Vũ thở dài, đứng lên đi đến trước bàn làm việc, hai tay ôm ngực, nhìn hai gã cảnh sát nói:
- Đồng chí cảnh sát, bạn học của tôi tên là Trần Tinh Duệ, chính là người ở huyện các anh năm kia thi đậu đại học thủ đô đấy.
- Đại học thủ đô? Nói như vậy thì cô cũng là sinh viên đại học thủ đô?
Hai gã cảnh sát có chút kinh ngạc. Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, thanh danh đại học thủ đô thật sự lớn. Những năm 80, có thể thi đậu đại học thủ đô thực sự là cho người ta ngưỡng mộ.
- Đúng, chúng tôi có hẹn với Trần Tinh Duệ, hôm nay chúng tôi đến chỗ của cậu ấy. Đồng chí cảnh sát, vừa rồi trên xe có cướp, chúng tôi đã nói rõ. Chúng tôi cũng không muốn được khen ngợi, chỉ muốn nhanh đến Định Sơn. Chúng tôi chỉ có vài ngày nghỉ, còn rất nhiều việc muốn làm đấy.
Lý Thu Vũ cũng không còn cách nào khác để nói.
Đây thật là tú tài gặp binh, hữu lý nói không rõ rồi.
Gã cảnh sát mặt đen hai hàng lông mày nhíu lại:
- Rất xin lỗi hai vị, các người thật là không thể lập tức đi ngay được. Tuy rằng các người là tự vệ, nhưng lại đả thương người, bây giờ còn không rõ ràng lắm thương thế như thế nào, cuối cùng cũng phải trước đem tình huống làm cho rõ ràng mới được.
Gã cảnh sát mặt đen không phải là không có ánh mắt. Mắt thấy hai người này tuy còn trẻ, nhưng khí độ bất phàm, chỉ sợ có chút lai lịch, thái độ tự nhiên cũng chuyển biến theo.
Lý Thu Vũ bất đắc dĩ nhìn Phạm Hồng Vũ, không biết như thế nào cho phải.
Ở thủ đô, cô nổi danh là Tiểu ma nữ, nhưng không có nghĩa là cô hoàn toàn không biết nói đạo lý. Tiểu ma nữ thì cũng phải nhìn hoàn cảnh. Uy phong nữ thế gia cũng không khiến được cảnh sát ở Ích Đông.
Thật không có phong độ!
Nhưng mắt thấy sắp đến xã Định Sơn rồi, cô thật sự không muốn trì hoãn ở chỗ này.
- Tôi ở lại, anh cho bọn họ đi đi.
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Đới Tuấn chậm rãi đi vào văn phòng.
- Cậu là ai?
Hai gã cảnh sát không hiểu ra sao cả.
Như thế nào nửa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim?
- Tôi là bạn của bọn họ, tôi có thể làm chứng cho họ. Nếu quả thật có tranh cãi về pháp luật, bọn họ sẽ không chạy trốn đâu. Xin các người cứ yên tâm.
Đới Tuấn không vội vàng nói.
Gã cảnh sát mặt đen liền mỉm cười lắc đầu.
Như thế nào lại đụng phải một người như thế?
- Đảm bảo? Cậu như thế nào mà đảm bảo? Thật sự là nói chơi mà.
Gã cảnh sát phụ trách ghi chép lắc đầu liên tục, giọng điệu có chút không vui.
- Đây là giấy chứng nhận của tôi, tôi có thể bảo đảm cho bọn họ.
Đới Tuấn cũng không vô nghĩa, lấy ra giấy tờ chứng nhận bản thân đặt lên trên bàn.
Gã mặt đen liếc Đới Tuấn một cái rồi chậm rãi cầm tờ giấy chứng nhận lên, mở ra, lập tức sắc mặt đột biến, há to miệng, không kìm nổi đứng thẳng dậy.
- Cục Cảnh vệ Trung ương…