- Ăn cơm trước đi!
Trưởng phòng Phạm buồn buồn nói.
Bị một cô bé khống chế, trói chân trói tay, Phạm Nhị ca hơi có chút không quen.
Lý Thu Vũ nhìn qua là thật sự đói bụng, cũng không để ý tới cái gì là lễ nghi dùng cơm, cái gì là hình tượng thục nữ, hô to gọi nhỏ liền bắt đầu ăn.
Trưởng phòng Phạm có tiền, khách sạn Mai Sơn lại vô cùng nịnh bợ. Mỗi một món ăn đều làm rất tinh xảo, hơn nữa số lượng mười phần. Đừng nhìn Lý Thu Vũ hưng trí bừng bừng, khi ăn chỉ ăn hai phần, rất nhanh dùng khăn tay lau cái miệng nhỏ nhắn, lại thở dài. Nhìn thức ăn đầy bàn, vẻ mặt nóng lòng muốn thử, nhưng thật đúng là không thể ăn thêm.
Phạm Hồng Vũ ăn rất nhanh.
Mặc kệ gặp được tình huống như thế nào, cho tới bây giờ cũng sẽ không ảnh hưởng đến Trưởng phòng Phạm ăn uống.
- Ăn nữa đi.
Thấy Lý Thu Vũ ngừng lại, Phạm Hồng Vũ liền "tranh thủ lúc rảnh rỗi" mời một tiếng.
Lý Thu Vũ hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, lắc lắc đầu, hơi lưu luyến, nói:
- Tôi ăn no rồi...
Phạm Hồng Vũ liền cười, lấy chiếc đũa khác gắp hai con tôm bự bỏ vào trong cái đĩa nhỏ trước mặt cô, nói:
- Ăn đi, hải sản không chứa mỡ, ăn nhiều một chút không béo phì đâu. Nói sau, xinh đẹp trời sinh, như thế nào cũng không nên ảnh hưởng đến việc ăn uống. Dáng đẹp thì vĩnh viễn cũng là dáng đẹp.
Lý Thu Vũ liếc mắt nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ nói:
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật. Chỉ có thói quen ăn uống bất hợp lý thì mới khiến cho người béo phì, chỉ cần tiêu hao nhiệt lượng và thu hút nhiệt lượng tương đương, thì sẽ không béo phì, yên tâm đi.
Lý Thu Vũ liền tự nhiên cười nói, vươn ngón tay, bắt đầu đối phó hai con tôm bự.
Cô quả thật còn muốn ăn nữa, mặc dù là con gái, sức ăn không lớn, nhưng chung quy vẫn là tuổi trẻ, ăn uống vẫn rất không tệ. Hơn nữa là tiểu cô nương, rất khó mà ngăn cản mỹ thực hấp dẫn. Cũng bởi vì sợ béo, mới cưỡng ép áp lực dục vọng của mình. Hiện tại bị Phạm Hồng Vũ mê hoặc một phen, Lý Thu Vũ lập tức đã tìm được "căn cứ lý luận”, ăn nhiều không bằng cách ăn. Tuy nhiên cô chặt chẽ nhớ kỹ lời Phạm Hồng Vũ nói, chỉ hướng hải sản xuống tay, còn những đồ ăn đầy mỡ, thì đa số vào bụng Trưởng phòng Phạm.
Càng về sau. Lý Thu Vũ không ăn nữa, mở to đôi mắt đen lúng liếng, nhìn Phạm Hồng Vũ ăn.
Tổng cộng đi lên tám món đồ ăn, Lý Thu Vũ nghĩ, hai người bất kể như thế nào đều là ăn không hết. Không ngờ bây giờ nhìn lại, tuy không nói là sạch sẽ, nhưng ít nhất cũng không thấy được món ăn còn nguyên lành. Đa số trong mâm còn dư lại đều là nước và đồ gia vị, món chính cơ bản tiêu diệt hầu như không còn.
Người này ăn uống được bao nhiêu?
Khó trách cường tráng khỏe mạnh như vậy!
Lý Xuân Vũ, Dương Thanh Sơn thân thể so với Phạm Hồng Vũ cũng không sai biệt lắm.
- A, anh rốt cuộc là mời tôi ăn cơm, hay là anh mời anh ăn cơm vậy?
Rốt cục. Lý Thu Vũ nhịn không được, hỏi một câu.
- Mời cô ăn cơm, bất quá tôi không thích lãng phí, chỉ làm hết sức mà thôi.
Phạm Hồng Vũ hết sức chuyên chú đối phó một con cua cái cuối cùng, hàm hàm hồ hồ nói.
Lý Thu Vũ không khỏi bật cười:
- Lý luận gì vậy?
Một lát sau lại cười nói:
- Trưởng phòng Phạm, xem anh ăn một cách thoải mái như vậy, có phải hay không đã có đối sách?
- Không. Đối với mọi người tôi đều có cách, duy chỉ có cô là ngoại lệ. Tôi bái phục, không có cách nào khác. Cô muốn như thế nào thì như thế đấy đi, tôi dù sao cũng chỉ có một thân này.
Lý Thu Vũ lập tức không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- A, anh nói vậy là có ý gì? Tôi thực sự điêu ngoa như vậy sao? Xây dựng trường học cho bọn nhỏ ở Ích Đông Sơn là đề nghị của anh chứ không phải là đề nghị của tôi. Tôi lúc ấy chỉ nghĩ rằng quyên sách báo, quần áo là được rồi. Là anh đem khẩu vị của tôi treo ngược lên đấy. Hiện tại lại còn nói mát? Đàn ông các người đều như vậy à?
Nghe lời này giống như là cô đã từng chứng kiến rất nhiều đàn ông như vậy.
- Xây dựng trường học là đề nghị của tôi, nhưng rời nhà trốn đi tuyệt đối không phải là đề nghị của tôi. Cô không thể trộm đổi khái niệm.
- Tôi đây không phải là rời nhà trốn đi, đây gọi là thể nghiệm cuộc sống. Anh mới chính là trộm đổi khái niệm đấy.
Lý Thu Vũ cái miệng nhỏ nhắn phồng lên.
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Đừng làm rộn, lúc này tôi thật không dám giúp cô. Quyên tiền không thành vấn đề, xây dựng học trường học cũng không thành vấn đề, nhưng cô đi Ích Đông là có vấn đề. Nói như thế nào, tôi và cô cũng đã đạt đến một trình độ nào đó, không thể hại tôi bị mắng đúng hay không? Tôi thật vất vả ở trước mặt chú Lý và cô Hùng tạo được ấn tượng tốt, cô lập tức toàn bộ làm hỏng, làm bạn bè không phải là như vậy.
Giao tiếp với cô bé nhiều một chút, Phạm Hồng Vũ cũng dần dần tìm được một chút phương pháp đối phó với cô. Cô bé này chỉ biết bày ra bộ dạng “giang hồ”. Có vẻ rất nhiều thanh niên nam nữ, "nghĩa khí giang hồ" đối với bọn họ đều khá dùng được.
Lý Thu Vũ ngẫm nghĩ một chút, hai mắt sáng ngời, nói:
- Ý của anh là, chỉ cần cha mẹ tôi đồng ý, anh sẽ theo tôi đi Ích Đông?
- Đúng!
Phạm Hồng Vũ không hề nghĩ ngợi đáp nhưng rồi lập tức cảm thấy không đúng. Hắn bây giờ là thư ký của Vưu Lợi Dân, sao có thể nghỉ dài hạn cùng Lý Thu Vũ đi Ích Đông? Xin phép như thế nào?
- Được, quyết định vậy nha, ngoéo tay!
Không đợi Phạm Hồng Vũ nói cái gì nữa, Lý Thu Vũ đã hướng hắn vươn ngón tay trắng nõn, khóe miệng mỉm cười, cứng rắn đem câu nói kế tiếp của Trưởng phòng Phạm nén trở về.
Thôi thôi!
Cho dù lên núi đao xuống biển lửa, cũng phải đi một lần!
Trưởng phòng Phạm dứt khoát kiên quyết vươn ngón tay thô to ngoéo với ngón út kia lại với nhau.
- Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi! Ai thay đổi ai là chó nhỏ!
Lý Thu Vũ nghiêm trang niệm “chú ngữ".
Đứng ở một bên, hai nhân viên phục vụ phòng riêng nhìn xem thú vị, hé miệng mà cười.
Trưởng phòng Phạm khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Một người mấy chục tuổi lại chơi trò nghoéo tay với một cô bé mười mấy tuổi.
Bị chơi khăm rồi!
Nghéo tay xong, Lý Thu Vũ càng thêm vui vẻ, nhảy dựng lên, nói:
- Để tôi gọi điện thoại cho mẹ, tôi nhớ mẹ quá!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lại có chút khẩn trương, hạ giọng nói:
- Cô ngàn vạn lần không thể nói đây là chủ ý của tôi, bằng không...
- Biết biết, yên tâm đi, bản cô nàng không phải là người không có nghĩa khí.
Lý Thu Vũ vung tay lên, rất có khí thế nói.
Cô nàng này lúc nào cũng nhắc đến nghĩa khí.
Bằng không chết chắc!
Phạm Hồng Vũ đưa cô tới phòng của mình.
- Ô, sang trọng quá!
Lý Thu Vũ ồn ào lên.
Nói về trang hoàng phần cứng, khách sạn Mai Sơn khả năng còn hơn khách sạn Thanh Sơn, nhất là phòng VIP thì lại không thua gì nhà khách Hữu Nghị ở thủ đô. Dù sao cũng là cuối những năm 80, Lý Thu Vũ tuy rằng là thiên chi kiêu nữ (con gái cưng của trời), nhưng tầm mắt cũng không đánh đồng với con cháu quý tộc đời sau. Tới đời sau, khách sạn trong nước căn bản cũng không được con cháu quý tộc để mắt, chỉ có khách sạn bảy sao ở Dubai mới xứng tầm phục vụ bọn họ.
Phạm Hồng Vũ cười, đứng ngoài cửa không đi vào.
- Ơ, anh đứng ngoài làm gì thế? Mau vào đi!
Lý Thu Vũ hơi kỳ quái, nhưng rồi lập tức sáng tỏ tâm tư của Phạm Hồng Vũ, bĩu môi:
- Phạm Nhị ca, nhìn không ra anh còn rất phong kiến đấy.
Ừ, có tiến bộ, gọi Phạm Nhị ca rồi.
Tốn nhiều công sức như vậy, cũng nên có được một quả táo ngọt chứ.
- Không phải phong kiến, là không được mời, hiện tại tôi có thể vào được rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Anh ngồi đi!
Lý Thu Vũ vội vàng pha trà cho Phạm Hồng Vũ. Xem ra cô bé càn quấy thì càn quấy, một ít lễ tiết cơ bản chưa bao giờ xem nhẹ. Từ nhỏ sống trong một gia đình như vậy, hưởng thụ sự giáo dục là khác nhau. Điêu ngoa là một chuyện, kiến thức phổ thông hàng ngày lại là một chuyện khác.
- Cảm ơn.
Phạm Hồng Vũ tiếp nhận tách trà, mỉm cười nói.
- Anh chờ một lát, tôi gọi điện thoại cho ba tôi một chút.
- Đợi một chút. Tại sao lại gọi điện thoại cho chú Lý?
- Hihi, lừa cha dễ hơn lừa mẹ!
Phạm Hồng Vũ lập tức không nói gì. Lý Thạch Viễn cũng không phải người thường, đừng nhìn chức vụ không hiển hách, nhưng trong số những nhà quyền quý ở thủ đô cũng là đại đại hữu danh. Rất nhiều con cháu quý tộc đều thích lui tới với ông. Khi gặp phải những việc khó giải quyết, thường hướng ông xin chủ ý. Lý Thạch Viễn trong số con cháu quý tộc rất có uy vọng, rất ít người có thể vượt mặt.
Nhưng trong mắt Lý Thu Vũ, thanh danh hiển hách Lý tổng cũng chỉ là một người cha dễ bị lừa.
Loại “từ phụ nghiêm mẫu” ở trong nước càng ngày càng nhiều.
Lý Thu Vũ không để ý tới hắn, ngồi xuống đầu giường, nhẹ nhàng vén tóc qua một bên, duỗi thẳng người, rồi cầm lấy điện thoại.
Phạm Hồng Vũ hơi thất thần.
Có vẻ loại này động tác nhỏ này của mỹ nữ, đối với đàn ông lực sát thương thật lớn. Mái tóc dài, dáng người thon thả, đối với Phạm Hồng Vũ lực sát thương còn lớn hơn nữa. Mỗi người đàn ông đều có điểm yếu, Phạm Hồng Vũ cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên kế tiếp, Phạm Hồng Vũ liền nhẹ nhàng lắc đầu, đem tình cảm khác thường trong lòng mình cứng rắn ép xuống.
Nghĩ gì thế?
Đây chính là em gái Lý Xuân Vũ!
Cũng giống như em của hắn. Có bất luận một ý tưởng nào cũng đều không đúng.
- Cha...
Lý Thu Vũ đã bấm điện thoại, bắt đầu "lừa dối" Lý Thạch Viễn. Một chiếc “cha” mềm mại, phỏng chừng đã phủi hết toàn bộ sự phẫn nộ của Lý Thạch Viễn.
- Thu Vũ, lập tức trở về nhà! Rất kỳ cục rồi!
Lý Thu Vũ chung quy cũng không phải nhân vật bình thường, một chút chần chừ, liền nghiêm túc nói.
Kiên quyết không thể mềm lòng. Mềm lòng thì sẽ không thu phục được con gái.
- Cha, Người ta nhớ cha điện thoại cho cha, cha mở miệng liền mắng... Sớm biết rằng như vậy, con sẽ không điện thoại cho cha rồi. Để con gọi điện thoại cho mẹ.
Lý Thu Vũ không thuận theo nói, trong giọng nói làm nũng mơ hồ mang theo sự uy hiếp.
Phạm Hồng Vũ vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
Khó trách Lý Xuân Vũ nói hắn là "người thành thật", nói Lý Thu Vũ đặc biệt thích giả bộ, hiện tại xem ra, quả thực có vài phần đạo lý. Nếu là cách đây vài phút, Phạm Hồng Vũ tuyệt đối không tưởng được có thể từ miệng Lý Thu Vũ nghe được những lời như vậy, thật giống như đổi thành một người khác.
Lý Thạch Viễn cũng là vừa bực mình vừa buồn cười.
- Được, con gọi điện thoại cho mẹ đi, ba cúp máy đây.
Xem cô có còn gan lỳ nữa hay không.
- Cha, cha không thương con.
Lý Thu Vũ liền kêu lên, ủy khuất vô cùng, giống như muốn rớt nước mắt.
Phạm Hồng Vũ nhất thời cảm giác mình có chút ngồi không yên, hình như là đang rình nghe chuyện riêng tư của Lý Thu Vũ. Tiểu ma nữ lúc này không cẩn thận ở trước mặt hắn lộ ra "nguyên hình", kế tiếp không chừng lại tìm phương pháp diệt khẩu.
Hệ số nguy hiểm tương đương cao!