Ủy viên Thường vụ huyện ủy, trong phòng của Phạm Hồng Vũ, Bành Na thích thú thăm tất cả các phòng, cười ríu ra ríu rít.
Lúc này trời đã tối.
Sau khi Vưu Lợi Dân kiểm tra xem xét quá trình chống lũ ở trấn Lô Hoa cùng các huyện lân cận. Sự việc vỡ đê ở trấn Lô Hoa thật sự không gây nên thương vong lớn, Phạm Hồng Vũ và Bành Na đều bình yên trở về, Lục Cửu lại cam đoan với ông ta toàn huyện đã thực hiện phòng lũ nên không có vấn đề gì lớn, cũng được Phạm Hồng Vũ cam đoan nên Vưu Lợi Dân mới an tâm một chút.
Công tác phòng lụt, không chỉ quan trọng ở huyện Vân Hồ mà ngay các khu Hồ cũng quan trọng không kém. Vưu Lợi Dân còn đang thị sát ở huyện Vân Hồ, nghe tin các huyện lân cận bị vỡ đê so với huyện Vân Hồ còn nghiêm trọng hơn. Con đê bị vỡ chỉ trong nháy mắt đã ngập úp cả khu vực. Vưu Lợi Dân và tư lệnh viên bộ đội quân khu tỉnh Chu Kiều cùng nhau đến các huyện lân cận.
Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các vị lãnh đạo thành phố, cũng cùng nhau đi theo.
Có quá nhiều tai nạn.
Phạm Hồng Vũ thì vẫn tiếp tục ở trấn Lô Hoa, Lục Cửu nhất định bảo hắn về huyện nghỉ ngơi một ngày mà không cần giải thích gì, “đuổi” hắn đi sau đó một mình ở lại trấn Lô Hoa.
Đấy cũng là thái độ của nhân vật số một.
Phạm Hồng Vũ sống sót sau tai nạn dù thế nào cũng để hắn hồi sức mới tiếp tục hăng hái chiến đấu tuyến đầu, nếu không làm thế thì thật quá vô nhân đạo, tất cả mọi người đều lên án y, là nhân vật đứng đầu mà không quan tâm đến đồng chí.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na cùng nhau trở lại huyện, đưa Bành Na đến nhà khách huyện Vân Hồ ở lại còn hắn về nhà mình, tắm rửa xong liền lên giường đánh thẳng một giấc đến trời tối đen kịt.
Hắn thật sự mệt ngất ngư.
Hắn ngủ một giấc thẳng đến tối, Trâu Nguyệt mới gọi cho hắn, sau đó đánh thức Chủ tịch huyện Phạm, mời hắn ăn tối.
Tin tức Phạm Hồng Vũ tìm được con đường sống từ chỗ chết, đã truyền đến khắp các huyện, Trâu Nguyệt cũng nghe nói đến, nghe Trần Hà chỉ bảo chỉ cần Chủ tịch huyện Phạm ở nhà thì nhất định phải tận tâm tận lực phục vụ tốt cho công tác.
Ăn cơm tối xong, liền nhận được điện thoại của Bành Na, trong điện thoại Bành Na nói bản thảo đã viết xong, muốn hỏi chút ý kiến của Phạm Hồng Vũ.
Những tin tức về phòng chống lũ lụt là ý kiến để viết.
Với kinh nghiệm của Bành Na, có thể viết nên cuốn sách “Truyền kỳ”, phóng viên viết về chống lũ giải nguy cũng không ít, nhưng với những chuyện mà Bành Na trải qua không phải ai cũng có được, điều này hiếm gặp.
Phạm Hồng Vũ trực tiếp mời cô đến nhà hắn làm khách.
Bành Na vui vẻ đồng ý.
Phạm Hồng Vũ lái xe đón cô đến.
Công tác chống lũ giải nguy vẫn còn đang tiếp tục, lãnh đạo chủ chốt ở huyện được phân công công tác ở tiền tuyến, tòa nhà huyện ủy vô cùng vắng vẻ, ngay cả lãnh đạo huyện đến nhhà,.có à thăm hỏi cũng biết rõ lãnh đạo không.
Tính tình Bành Na vẫn giống như một cô bé, vừa vào cửa liền vội vàng khen ngợi phòng ở của Chủ tịch huyện Phạm.
Đến ngôi nhà Phạm Hồng Vũ thường ở, Bành Na cảm thấy vô cùng thân thích.
Cô và Phạm Hồng Vũ quen biết đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến thăm nhà Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chinh phủ đã trang trí tất cả, anh đến thì đã như vậy rồi, trên cơ bản anh không thay đổi gì cả, kiểu dáng nó đã thế này rồi.
Bành Na nhìn Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái, định nói gì lại thôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Na Na, muốn nói gì cứ nói.
- Dạ, em cảm thấy Chủ nhiệm Trần Hà ở văn phòng huyện kia không đơn giản chút nào, dường như có dụng ý sâu xa..
Bành Na nói điều này giọng điệu cũng không thật sự chắc chắn, ở phương diện này quả thật Bành Na không có kinh nghiệm, dù sao cô cũng còn khá trẻ, kinh nghiệm xã hội cũng chưa phong phú tới cỡ đó.
Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười, nói:
- Nếu em cảm thấy cô ấy có dụng ý sâu xa, thì có thể nói cô ấy không có gì đáng sợ cả.
Lập tức hai mắt Bành Na mở lớn, tỏ vẻ khó hiểu.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cao thủ chân chính tuyệt không dễ dàng bị người khác nhìn thấy đâu, vì người ta thường gọi"đại ẩn lánh ở nơi thành thị, tiểu ẩn lánh ở nơi tự do", Na Na có thể nhìn thấy cô ta không đơn giản, kỹ năng của Chủ nhiệm Trần cần được nâng cao hơn.
Bành Na cũng cười nhìn Phạm Hồng Vũ bằng ánh mắt trìu mến nồng nàng, không có gì che dấu, cô nói:
- Đạo lý này thật đúng, giống như vị Chủ tịch huyện Phạm của chúng ta, tất cả mọi người cảm thấy anh tuổi trẻ dễ đối phó, nhưng thật ra đâu có đúng như vậy, có phải không?
Không ngờ cô lại trêu chọc Chủ tịch huyện ta một câu như vậy.
Vô tình có thể thấy được tâm lý Bành Na có sự thay đổi rất lớn, trong đó mối quan hệ của cô với Phạm Hồng Vũ cũng thay đổi so với trước kia khá nhiều.
- Đến đây, Na Na, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ở nhà khách ngủ có ngon giấc không?
Phạm Hồng Vũ quan tâm hỏi han, mời Bành Na ngồi xuống ghế sopha.
- Ngủ mấy giờ liền, cơm trưa cũng chưa ăn.
- Anh thì ngủ thẳng, mới rời giường.
Phạm Hồng Vũ nói xong, tự mình pha trà cho Bành Na.
- Anh, anh ngồi đi, để em...
Bành Na lập tức đứng dậy, cô đoạt ấm trà trong tay Phạm Hồng Vũ, cô đã thay trang phục quần áo sạch sẽ, áo phông cùng quần jean, cùng giày thể thao trắng nhìn cô cực kỳ khỏe khoắn đáng yêu.
Phạm Hồng Vũ cũng không tranh giành, sau đó Bành Na đến rót trà, cô ngồi xuống ghế sopha thưởng thức.
Bành Na lại đến ngồi bên cạnh hắn, hơi có chút khoảng cách, thần thái có chút không được tự nhiên. Tối qua hai người vừa dung hòa, hợp làm một nhưng hôm qua khác nay khác. Tối hôm qua với hoàn cảnh không thể xác định tương lai, vô cùng sợ hãi, rất dễ dàng khơi dậy cảm xúc tình cảm bên trong. Hiện tại đã "hòa bình thế giới", nên dường như có chút bất đồng.
Phạm Hồng Vũ cầm chén trà khẽ uống một ngụm, bỗng nhiên nói:
- Na Na, em trở về làm báo cáo xin kết hôn, anh cưới em.
- Hả?
Bành Na không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ nói ra lời này, lập tức ngẩn cả người, một lát sau mới định thần lại được.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
Bành Na sững sờ nhìn hắn, dùng ngón tay soắn soắn góc áo phông của cô, hai hàm răng trắng noãn cắn đôi môi đỏ mọng. Dần dần, ánh mắt khiếp sợ chuyển thành mềm mại, hai mắt lấp lánh khẽ lắc đầu.
- Không?
- Vì sao?
Bành Na cuối đầu hạ giọng nói:
- Anh, em biết anh thích em, anh muốn có trách nhiệm với em... Em cũng thích điều này lắm, em rất muốn được làm vợ anh, làm mẹ con anh, nhưng... Em không thể ích kỷ như vậy.....Không thể hại anh.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười lắc đầu nói:
- Cô bé ngốc, em sẽ không hại anh, làm thế nào em hại anh chứ?
- Em biết, nếu thật sự anh kết hôn với em, thì sẽ có nhiều người rất nhiều người cần anh giải thích... Nó thật sự không tốt cho công việc của anh... Em không nghĩ như vậy, cho dù chúng ta kết hôn, anh cũng không vui vẻ gì, anh không vui em cũng không vui, chúng ta sẽ không hạnh phúc.....
Bành Na chậm rãi nói, giọng đứt quảng, giọng điệu càng ngày càng kiên quyết hơn, có thể thấy được trong lòng cô đã có quyết định rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ không nói gì chỉ cố giữ ấm trà.
Bành Na nói quả thật không sai, nhưng Phạm Hồng Vũ không thể nào làm vậy được, Bành Na đem sự trong trắng tinh khiết của mình trao cho hắn, hoàn toàn trao cho hắn, về tình về lý Phạm Hồng Vũ cảm thấy bản thân cần có thái độ chính xác, hơn nữa hắn thật sự cũng thích Bành Na.
- Anh, chỉ cần anh có ý nghĩ như vậy là em vui rồi.
Bành Na chậm rãi nói, rúc người mặt vào người hắn, hạ giọng nói.
- Thích một người, là làm cho người đó vui vẻ, không phải làm cho anh ta khổ sở, càng không muốn dày vò... Điểm này em cũng hiểu được đấy, anh... anh yên tâm, chuyện này sẽ qua đi nhanh chóng, sau này em cũng sẽ yêu, sẽ kết hôn..
Phạm Hồng Vũ không nhịn được cười, nụ cười của hắn có chút khổ sở, vươn cánh tay ôm lấy thân thể mềm mại của Bành Na thở dài.
- Cô bé ngớ ngẩn này, còn nói dối nữa chứ!
Có lẽ, thời gian trôi qua, trong lòng dần nguội lạnh, tương lai có thể Bành Na sẽ yêu và cùng người khác kết hôn, nhưng ít ra hiện tại trong lòng cô không có ý nghĩ như vậy, hoàn toàn để hắn an tâm mới nói như thế!
Bành Na im lặng dựa vào ngực hắn, thông qua quần áo cô hôn nhẹ vào ngực cường tráng, cố nén nước mắt đẫm lệ.
Tình yêu tuy tốt đẹp nhưng vô cùng khổ sở thậm chí cũng có sự dày vò.
Đời người không được như ý, mười người hết bảy tám người như vậy rồi.
Làm thế nào để tất cả mọi thứ luôn được hoàn hảo?
- Anh anh xem bản thảo cho em đi, cho em ý kiến...
Khoảnh khắc trôi qua, Bành Na bỗng nhiên rời khỏi vòng tay ôm ấp của Phạm Hồng Vũ, luống cuống lấy chồng bản thảo mang theo đưa đến tay của Phạm Hồng Vũ, lại nghiêng đầu lau giọt nước mắt.
Nếu không thay đổi đề tài sợ Bành Na sẽ bị sụp đổ mất.
Với tính cách của Phạm Hồng Vũ, nếu hắn đã nói muốn kết hôn với cô, tuyệt nhiên sẽ không đổi ý.Sợ sau này hắn gặp phải sự chỉ trích, thậm chí ảnh hưởng đến con đường làm quan, như vậy thật phí công, hắn cũng không muốn lùi bước như vậy.
Càng như vậy, Bành Na càng phải đứng vững.
Bành Na biết rõ, đối với một người đàn ông nổi tiếng như Phạm Hồng Vũ mà nói, địa vị quyền lực đều vô cùng quan trọng, nếu hắn mất đi tất cả, Bành Na cũng không dám tưởng tượng tương lai cô sẽ đối mặt với Phạm Hồng Vũ như thế nào? Đối mặt với cuộc sống gia đình "nhàm chán" thế nào?
Vì thương yêu hắn nên không muốn tự tay hủy diệt tiền đồ của hắn, hủy diệt cuộc sống hạnh phúc sau này.
Phạm Hồng Vũ nhận lấy bản thảo, đọc qua một lần.
Bành Na viết chữ khá đẹp, chữ đẹp tựa như người, vừa thanh tú vừa quyến rũ, cách hành văn lưu loát. Bản tin tức dự thảo còn thể hiện qua cách hành văn tuyệt đẹp, kỹ năng thực hiện khá tốt.
- Được đấy, Na Na, bài văn này viết khá hay.
Phạm Hồng Vũ chỉ mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì thêm trong bản thảo của Bành Na, căn bản không nói đến chuyện cô và Phạm Hồng Vũ gặp nạn, chuyện này đã báo cáo tin tức cho tỉnh ủy.
Bành Na cười tự nhiên nói:
- Buổi chiều, Tổng biên tập Hậu đã gọi điện cho em ngày mai bọn người Triệu Hâm sẽ nhanh chóng đến huyện Vân Hồ xin phỏng vấn. Em sẽ đưa cuốn bản thảo này cho tòa soạn báo trước, ngày mai họp báo.
Vậy là được rồi, chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ và phóng viên Bành bị lũ cuốn đi, đã trải qua mạo hiểm và kỳ tích nên phóng viên muốn phỏng vấn. Nếu Bành Na chính mình viết thì tất nhiên không thể tốt bằng người khác đưa tin.
Hầu Vĩnh Kiện là người già đời trong nghề, biết làm thế nào để có một tin tức giá trị, y sẽ khai thác đến tận cùng.
Phóng viên báo tỉnh đến tiền tuyến phỏng vấn tình trạng chống lũ, liền gặp bất hạnh, đối với báo tỉnh mà nói đấy chính là ghi lại thành tích sáng chói.