Hơn nữa nông trường Triều Dương quy mô căn bản không thể sánh bằng huyện Vân Hồ. Diện tích của nông trường cũng chưa bằng một nửa huyện Vân Hồ.
Công ty tiêu thụ sản phẩm nông sản huyện Vân Hồ vẫn còn đang trong giai đoạn thương thảo. Trong Hội nghị thường vụ huyện ủy đã thông qua. Trên nguyên tắc, đơn vị này có thể làm, nhưng việc an bài nhân viên như thế nào thì còn phải trải qua Huyện ủy đồng ý. Ở huyện Vân Hồ, Chủ tịch huyện Phạm không phải là nhất ngôn cửu đỉnh, mà còn phải thương lượng với Lục Cửu.
Phạm Hồng Vũ an bài trọng điểm quan trọng cho nông trường Triều Dương như nhà máy thức ăn gia súc cũng đã tiến vào giai đoạn thảo luận cuối cùng. Xây dựng nhà máy như thế nào, mua thiết bị máy móc ra sao, an bài ban lãnh đạo, tuyển dụng công nhân. Những công việc này hoàn thành thì nhà máy thức ăn gia súc có thể bắt đầu hoạt động.
Phạm Hồng Vũ trong thời gian ngắn muốn xây dựng nên nhà máy thức ăn gia súc.
Đây chính là trọng điểm quan trọng của nông trường Triều Dương. Thức ăn gia súc sau khi được sản xuất ra, sẽ thay đổi lại hình thức sản xuất trước đây của nông trường Triều Dương. Ngoại trừ đội bốn và đội bảy là nhập vào công ty phát triển ngư nghiệp, còn lại sáu đội với bảy tám ngàn công nhân viên chức sẽ tập trung vây quanh nhà máy gia súc này.
Trang trại chăn nuôi quy mô lớn khẳng định là phải xây.
Nhà máy thức ăn gia súc này chẳng những là phải sản xuất ra thức ăn gia súc để bán lấy tiền, mà những công nhân khác của nông trường cũng sẽ vì đó mà được lợi. Chỉ cần một nhà máy thức ăn gia súc có quy mô lớn thì cũng có thể chứa được bảy tám ngàn công nhân.
Muốn làm chăn nuôi đại quy mô thì phải gia tăng giá trị phụ thu.
Thống nhất quy hoạch, thống nhất quản lý, thay đổi phương thức sản xuất kỹ thuật. Căn cứ vào kế hoạch lúc trước của Phạm Hồng Vũ, toàn bộ phương án này có thể thỏa mãn nhu cầu cần thiết của nông trường Triều Dương để sau này có thể phát triển lớn mạnh. Nếu hết thảy thuận lợi, bắt đầu từ năm sau, ba vạn cán bộ công nhân viên chức đời sống sinh hoạt sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Một số chi sĩ có tri thức của nông trường đã dần dần thấy được tiền đồ rộng mở trong quy hoạch của Bí thư Phạm.
Một đám nhiệt tình mười phần.
Một thống soái giỏi, chính là linh hồn của cả đội.
Trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, nông trường Triều Dương có thể nói là một mảnh đất thì hắn có thể thí nghiệm. Hễ sự thật chứng minh biện pháp thực hiện ở nông trường hữu hiệu thì có thể tiến hành mở rộng ở huyện Vân Hồ, mang đến lợi ích cho ba ngàn người.
Có lẽ còn mang đến lợi ích cho nhiều người hơn nữa.
Ngày hôm nay, Chủ tịch huyện Phạm tự bỏ tiền túi, thuê một thuyền đánh cá, chở hai chị em ra hồ Thanh Sơn chơi.
Vẫn là vụng trộm vào thôn, không thông báo cho ai.
Lần trước mọi người đến hồ Thanh Sơn du ngoạn, cũng không có công khai lộ diện với chính quyền huyện Vân Hồ. Thật sự mấy cô gái này rất chói mắt. Cao Khiết, Đông Vũ, Thượng Quan Thâm Tuyết, Lý Thu Vũ, Đông Nhan, Đóa Đóa, mặc cho ai cũng đều có thể khiến cho tinh thần của người đàn ông lao đao. Nếu toàn bộ lộ diện ở huyện Vân Hồ thì chẳng phải khiến nó bùng nổ sao?
Chủ tịch huyện Phạm không muốn cho mọi người chấn động lớn như vậy.
Hắn không phải minh tinh, không cần dựa vào chuyện này để lăng xê mình.
Vì để tận hứng đi chơi với mọi người, Chủ tịch huyện Phạm xin nghỉ tận bảy ngày.
Đã đi chơi thì chơi cho thống khoái.
Đại bộ đội sau khi rút lui, chỉ lưu lại hai chi đội nhỏ. Chủ tịch huyện Phạm không thể tiếp tục xin nghỉ. Mặc dù nói, Chủ tịch huyện Phạm chỉ cần lộ mặt ở chính quyền huyện, sau đó mất tích cũng chẳng có ai truy cứu hắn. Với sự mạnh mẽ cứng rắn của Phạm Hồng Vũ hiện giờ ở huyện Vân Hồ, cho dù Lục Cửu cũng sẽ không ở chuyện như vậy mà đi gây hấn với hắn.
Lục Cửu rõ ràng ý thức được, huyện Vân Hồ đã tiến vào thời đại “song đầu”. Muốn hoàn toàn đè bẹp Phạm Hồng Vũ, căn bản là không thực tế. Phạm Hồng Vũ không chủ động hướng y phát động tiến công, tiến thêm một bước ăn mòn quyền lực trong tay gã thì Bí thư Lục đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi. Cứ như vậy mà trôi qua, chỉ cần Phạm Hồng Vũ đừng có quá đáng thì Bí thư Lục vẫn có thể nhịn được.
Vững vàng xuống dưới, cố gắng nắm chắc công tác của mình, biểu hiện tốt một chút cho cấp trên xem thì mới là đúng đắn.
Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm lại không hư hỏng như vậy. Sau khi an bài hai chị em xong, vẫn trở lại UBND huyện làm việc. Xét thấy có bài học lần trước ở Ích Đông, Phạm Hồng Vũ vẫn ngầm làm một số an bài. Một mình cho gọi Trưởng phòng Công an huyện Lý Văn Hàn, bảo ông ta cho thêm hai gã cảnh sát tốt, tốt nhất là một nam một nữa, ở gần nhà khách của Lý Thu Vũ và Đông Nhan để bảo vệ hai cô.
Hai cô bé này, nếu thật xảy ra chuyện ở Vân Hồ, bất kể là tình trạng gì thì Chủ tịch huyện Phạm đừng mong lăn lộn nữa.
Không cần nói Hùng Diễm Linh và cô Hàn tuyệt đối không tha cho hắn, mà bản thân Chủ tịch huyện Phạm cũng không tha cho mình.
Cũng may Lý Văn Hàn sau khi nhậm chức, nương nhờ vụ án của anh em Chu Đại Toàn, mà triển khai một loạt hành động chuyên nghiệp đả kích đám lưu manh. Bọn lưu manh ở huyện Vân Hồ toàn bộ bị xui xẻo. Tình hình trị an lúc này đã cải thiện được rất nhiều.
Dù là như thế nhưng không thể phớt lờ.
Lý Thu Vũ và Đông Nhan đều là quốc sắc thiên hương, không thể lơ là.
Lý Văn Hàn mặc dù không biết hai người này có lai lịch như thế nào, nhưng Chủ tịch huyện thận trọng như vậy, Lý Văn Hàn cũng cảm thấy khẩn trương, liền cho người an bài, còn tự mình đến nhà khách Vân Hồ khảo sát tình hình. Sau khi thấy tận mắt Lý Thu Vũ và Đông Nhan, Lý Văn Hàn không nói hai lời, trở lại văn phòng, an bài cho hai vị cảnh sát đến, tiến hành bảo hộ cho hai cô.
Lý Văn Hàn nhận định, hai cô gái này nhất định có quan hệ không tầm thường với Chủ tịch huyện Phạm, nếu không nói có thể là hồng nhan tri kỷ.
Phạm Hồng Vũ tin tưởng ông ta như vậy, Lý Văn Hàn nhất định phải cố gắng.
Sau khi an bài xong, Trưởng phòng Lý cũng không tò mò làm gì. Cũng chỉ có một Chủ tịch huyện trẻ tuổi bảnh bao như Phạm Hồng Vũ, thì mới có thể có được hồng nhan tri kỷ xinh đẹp như vậy, không những một mà còn hai.
Quả nhiên là người có khả năng thì không có gì là không làm được.
Chuyện này, Phạm Hồng Vũ tất nhiên cũng đã thông báo với hai cô, đỡ cho hai cô khi phát hiện có người theo dõi thì ngạc nhiên. Cảnh sát ở huyện Vân Hồ dù sao cũng không phải là chuyên gia theo dõi, khó mà đảm bảo Lý Thu Vũ không phát hiện.
Nếu là Đới Tuấn thì an toàn hơn một chút.
Lý Thu Vũ sau khi trải qua nguy hiểm ở Ích Đông, cũng không có ý kiến. Còn Đông Nhan thì tựa hồ như không quen, nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều vẻ mặt buồn bực.
Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Phạm cho dù công vụ bận rộn, nhưng tối nào cũng phải trò chuyện với hai cô. Mắt thấy Đông Nhan không vui, Phạm Hồng Vũ sáng sớm đã an bài cho hai cô đến hồ chơi.
Bí thư Phạm mặc dù là nhân vật số một của nông trường, nhưng người lái thuyền và vợ cũng không nhận ra nhắn. Nguyên nhân chính là Bí thư Phạm số lần xuất hiện ở nông trường quá ít. Ngoại trừ các lãnh đạo là gặp mặt Bí thư mới, còn lại đều không biết Bí thư Phạm bộ dạng ra như thế nào.
- Đông Nhan đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ vừa nhìn chằm chằm bong bóng cá trên mặt nước, vừa hỏi.
Lý Thu Vũ lập tức không vui, nhẹ nhàng đấm hắn một phen, hạ giọng nói:
- Hỏi làm chi? Bộ anh không chào đón em à?
Con gái khi khen thì không cần nói đạo lý.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười:
- Đừng gây sự, em biết là không phải mà.
- Em không biết. Em không phải con sâu trong bụng anh, làm sao biết trong lòng anh nghĩ như thế nào?
Lý Thu Vũ tiếp tục ghé vào vai hắn, chút cũng không thèm để ý đến Đông Nhan. Trên thực tế, Lý Thu Vũ từ lúc ở Ích Đông trở về, rốt cuộc nhịn không được, đem tất cả mọi suy nghĩ của mình nói cho Đông Nhan nghe. Đông Nhan là người bạn tốt nhất, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Lý Thu Vũ lại có cái tính không giấu được chuyện gì. Có chuyện không nói với Đông Nhan thì nói với ai?
Sự “cung khai” này của Lý Thu Vũ khiến cho Đông Nhan sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không nói ra lời. Cuối cùng lắp bắp nhắc nhở Lý Thu Vũ, Phạm Hồng Vũ đã có bạn gái.
- Vậy thì thế nào? Mình chỉ là nói thích anh ấy, chứ có nói là gả cho anh ấy đâu.
Đây là Lý Thu Vũ nói ban đầu.
Đông Nhan lần này không sợ hãi nữa. Trong suy nghĩ của Đông Nhan, con gái thích con trai anh hùng là hoàn toàn chính đáng. Phạm Hồng Vũ anh hùng như vậy, con gái thích hắn, sợ là không thiếu.
Đông Nhan cũng không khuyên giải Phạm Hồng Vũ nữa. Thật sự là cô không biết khuyên như thế nào. Hơn nữa, dường như cũng không muốn khuyên.
Nói đến đa sầu đa cảm, có mười Lý Thu Vũ cũng không bằng một ngón tay Đông Nhan.
Lý Thu Vũ vốn chính là cái loại dám yêu dám hận. sắc bén vô cùng. Đa sầu đa cảm chẳng có liên quan gì đến cô.
Lý Thu Vũ thích Phạm Hồng Vũ, thì cứ để cho cô ấy thích. Nhiều năm trước, chúng ta vẫn luôn tuyên truyền anh hùng. Từ đó hình tượng anh hùng đã trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng thiếu nữ thanh xuân của cả nước.
Có thể nói, quốc gia chúng ta ai cũng có tâm lý phức tạp.
Đông Nhan ở sâu trong nội tâm của mình cũng không phải là xem Phạm Hồng Vũ như anh hùng sao? Đã từng có ý định viết một quyển sách về hắn?
Chỉ có điều Đông Nhan không bộc lộ như Lý Thu Vũ, mà tự giấu bên trong. Dùng sợi tơ dịu dàng của mình để bện thành chỉ, buộc người mình lưu luyến.
Bất cứ kẻ nào cũng bị chặn bên ngoài.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngăn động tác thân mật của Lý Thu Vũ. Bởi vì hắn cũng không có biện pháp ngăn lại. Bất luận là lời nói nào, Phạm Hồng Vũ cũng không thể nói ra miệng, sợ xúc phạm đến lòng tự trọng của con gái.
Lý Thu Vũ tính tình nóng nảy, nếu thật làm tổn thương tự ái của cô, có trời mà biết cô sẽ làm ra chuyện gì.
Phạm Hồng Vũ tuyệt không dám mạo hiểm.
Nửa phần cũng không dám.