Từ trên con đường nhỏ lên núi, dõi mắt chung quanh, có thể nhìn thấy từng đạo màu xanh ngắt, hoặc óng ánh vàng rực rỡ. Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu ánh sáng xuống triền núi, làm cho người ta phải hoa mắt.
- Chị…
Phạm Hồng Vũ đi trước, thỉnh thoảng hướng Cao Khiết đằng sau vươn tay ra.
Cao Khiết đã hơi thở hổn hển, bước chân vô tình chậm lại.
Tiểu Long Sơn nằm ở chỗ hẻo lánh nhất thị trấn Phong Lâm, cũng là thôn duy nhất không có thông đường quốc lộ. Toàn bộ vùng núi Tiểu Long Sơn tổng cộng có ba thôn ấp hành chính.
Trợ lý Chủ tịch thị xã Cao và Phó chánh văn phòng Phạm hôm nay sáng sớm đã chạy tới thôn Tiểu Long Sơn, khảo sát thực địa tình huống chăn nuôi và gieo trồng thuốc lá. Xem đậu bên ngoài thôn Thiên Trúc. Thôn Tiểu Long Sơn cách thôn Thiên Trúc chỉ có bốn km, nhưng khoảng cách thực tế lại là bảy tám km. Hơn nữa toàn bộ đều là đường núi gập ghềnh khó đi.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ không phải lần đầu tiên đến thôn Tiểu Long Sơn. Khi hắn còn đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thị trấn, Chủ tịch thị trấn, và Bí thư Đảng ủy thị trấn, đã đi khắp toàn bộ thôn ấp hành chính và thôn tự nhiên. Ba thôn ở sâu trong vùng núi cũng không ngoại lệ.
Cao Khiết cũng như vậy.
Ở điểm này, quan niệm hai người hoàn toàn nhất trí.
Đây là khóa học cơ bản nhất của người làm công tác ở cơ quan.
Bởi vì chỗ hẻo lánh, lại không có đường quốc lộ, ba thôn Tiểu Long Sơn trở thành khu vực bần cùng, lạc hậu nhất trong toàn bộ thị trấn Phong Lâm. So sánh với trung tâm thị trấn thì cuộc sống nơi đây ít nhất phải lạc hậu mười năm.
Năm ngoái, Phạm Hồng Vũ vì ba thôn Tiểu Long Sơn mà tiến cử hạng mục nuôi thịt heo và dê, chính quyền thị trấn sẽ tài trợ tiền, vì các thôn mà mua dê, bò, nghé con, cừu con. Thông qua một năm đào tạo tỉ mỉ, hạng mục này dần dần có hiệu quả. Trước đó không lâu, nhóm thịt bò dê đầu tiên đã xuất chuồng. Mà những giống bò dê tiến cử vào cũng đã bắt đầu sinh con, vận thành theo xu thế tuần hoàn rất tốt.
Huyện Vũ Dương và nhà máy thuốc lá Hồng Châu sau khi ký kết hợp tác, Phạm Hồng Vũ lập tức mở rộng diện tích gieo trồng trong toàn bộ thị trấn, dựng lên căn cứ gieo trồng thuốc lá đầu tiên ở thị xã Ngạn Hoa, chuyên môn cung cấp cây thuốc lá chất lượng tốt nhất của nhà máy thuốc lá Hồng Châu. Bởi vì bắt đầu chưa lâu, nên tạm thời còn chưa nhìn thấy hiệu quả thực tế. Tuy nhiên diện tích gieo trồng không ít, sang năm sẽ có thu hoạch rất tốt.
- Chị, chị xem này, một mảnh sườn núi, cơ bản toàn bộ đều là cây thuốc lá, mọc rất tươi tốt, sang năm thu hoạch hẳn là rất khá.
Đứng ở lưng núi, Phạm Hồng Vũ giơ tay chỉ vào một bên triền núi, hưng phấn nói:
- Tuy nhiên, mở rộng quy mô gieo trồng và chăn nuôi về sau sẽ trở thành vấn đề lớn. Ngọn núi có hơn sáu trăm gia đình với hơn hai ngàn người, mỗi nhà đều phát động, quy mô sẽ rất khả quan. Tôi thấy chúng ta nên thương lượng lại một chút, sang năm đem việc này làm thành công tác trọng điểm. Ba thôn toàn bộ thông quốc lộ. Mỗi con đường dài khoảng mười mấy cây số, tài chính khoảng hai ba trăm ngàn. Nếu tài chính mà tốt hơn thì sẽ tiến thêm một bước tráng mặt đường.
- Ừ!
Cao Khiết hôm nay ăn mặc khá mộc mạc, áo sơ mi trắng, quần màu lam, giày màu trắng. Đi trên đường núi khúc khuỷu, trên trán rịn một tầng mồ hôi, chiếc áo khoác jacket màu lam cởi ra, khoác lên trên khuỷa tay, khẽ tựa vào vai Phạm Hồng Vũ, nhẹ nhàng thở hổn hển, bộ ngực phập phồng, gương mặt xinh đẹp khẽ gật đầu.
Cao Khiết quả thật có chút mệt mỏi.
Buổi sáng chạy hơn mười km đường núi đến thôn Tiểu Long Sơn, đến thôn rồi cũng không nhàn rỗi. Bí thư chi bộ thôn và Trưởng thôn cùng đi xuống, đến từng nhà để hiểu biết tình huống, cử hành buổi tọa đàm với các hộ chăn nuôi và gieo trồng thuốc lá, thăm viếng tình cảnh mẹ góa con côi trong thôn, rồi hiện tại lại bò lên núi. Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ cường tráng, sức khỏe dồi dào, tinh lực tràn đầy thì không có gì nhưng Cao Khiết thì mệt đến ngất ngư.
Về phương diện thể lực, giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, lại càng không cần phải nói Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết.
Nhận thấy Cao Khiết đã mệt mỏi, Phạm Hồng Vũ liền quan tâm hỏi:
- Chị, nghỉ một chút, sau đó sẽ đi tiếp.
Cao Khiết giương mắt nhìn mặt trời ở đằng tây, lắc đầu nói:
- Đi thôi, trời sắp tối rồi.
- Ừ, vậy thì chúng ta đi chậm một chút, rất nhanh sẽ đến đỉnh thôi. Sau đó sẽ là đường xuống dốc, như vậy tốc độ sẽ mau hơn. Chưa đến trời tối thì có thể về đến thôn Thiên Trúc.
Phạm Hồng Vũ nói, hướng Cao Khiết vươn tay.
Đường núi gập ghềnh, rất khó để hai người đi song song, nhưng Phạm Hồng Vũ vẫn giữ chặt tay Cao Khiết, hoặc nhiều hoặc ít chia sẻ mệt mỏi với cô một chút.
Cao Khiết giao bàn tay của mình cho hắn.
- Hồng Vũ, nghe nói hội nghị công việc Bí thư đã bàn về chuyện của cậu.
Cao Khiết vừa đi vừa nói, lông mày cau lại. Trước đó vài ngày, Mặt trận Tổ quốc lâm thời mời dự học tập, Lục Nguyệt điểm danh phê phán Phạm Hồng Vũ đã tạo thành chấn động rất lớn trong thị xã, thậm chí là ở địa khu. Ban đầu mọi người đều cho rằng Phạm Hồng Vũ sẽ khiêm tốn một chút, ngoan ngoãn ở lại Mặt trận Tổ quốc, không chạy đến thị trấn Phong Lâm nữa. Nhưng ai ngờ người này thật sự lưu manh, cũng chẳng thèm quan tâm đến lời phê bình của Chủ tịch thị xã Lục, lại không thèm nghe đến mệnh lệnh của Phó chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Văn, vẫn làm theo ý mình. Ngay trong ngày tham gia học tập đã quay về thị trấn Phong Lâm, tiếp tục làm Bí thư ngoài biên chế, quản lý hết thảy công tác của thị trấn Phong Lâm.
Sắc mặt ương ngạnh lộ rõ.
Cái gì có thể nhẫn nhịn chứ cái này thì không thể.
Phạm Hồng Vũ bĩu môi, nói:
- Cũng nên thảo luận, xem chừng lúc này, Lục Nguyệt chỉ định phải cách chức tôi đấy.
- Nếu không thì trong khoảng thời gian này cậu trở về Mặt trận Tổ quốc đi.
Cao Khiết lo lắng nói, đôi lông mày thanh tú càng cau chặt hơn.
Mặc dù Cao Khiết vô cùng tín nhiệm Phạm Hồng Vũ, cũng tin tưởng phán đoán của Phạm Hồng Vũ nhất định chính xác, nhưng cơn gió lốc cao tầng mà Phạm Hồng Vũ đã tiên đoán vẫn chưa xuất hiện. Đám người Lương Quang Hoa, Lục Nguyệt vẫn đang từng bước ép sát hắn, tình cảnh của Phạm Hồng Vũ ngày càng gian nan, nhưng lại cố tình một chút mặt mũi cũng không thèm lưu cho bọn họ. Cao Khiết cảm thấy không yên lòng. Cứ theo tình huống này đi xuống, khả năng chưa đợi được cơn gió lốc đến thì Phạm Hồng Vũ đã bị xử trước tiên rồi.
Nếu thật cõng trên vai cái mức xử phạt kỷ luật Đảng thì sẽ bị động rồi.
- Đại trượng phu có thể nặng có thể nhẹ.
Cao Khiết lại thấp giọng bổ sung một câu.
Quan trường đấu tranh là chú ý từng thủ đoạn. Nếu cứ cứng rắn, mạnh mẽ cũng không phải là quyền mưu chi đạo. Phạm Hồng Vũ thủ đoạn cho dù rất cao, nhưng chung quy vẫn còn quá trẻ, không khỏi khí thịnh. Nếu trong ván cờ mà quá nôn nóng thì sẽ xuất hiện sai lầm. Đến lúc đó thì hậu quả sẽ vô cùng tai hại.
- Càng như vậy thì tôi lại càng không thể trở về Mặt trận Tổ quốc. Phu chiến dũng khí. Một tiếng trống làm cho tinh thần hăng hái thêm. Tôi trước không thể thua khí thế, bằng không cuộc chiến này sẽ rất khó đánh.
Cao Khiết nói:
- Hồng Vũ, đừng đấu khí.
Phạm Hồng Vũ liền quay đầu nhìn về phía Cao Khiết nói:
- Chị, tôi không phải đấu khí. Nói thật cho chị biết, tôi đang đợi cái xử phạt này đấy.
- Có ý nghĩa gì?
Cao Khiết lại không rõ.
- Như vậy cũng tốt so với đánh giặc, hiện tại song phương so nhau chính là ở cái kiên nhẫn. Bọn họ càng thiếu kiên nhẫn thì lại càng dễ dàng làm ra phán đoán sai lầm. Có những quyết định một khi làm ra thì đối với bọn họ khả năng tổn hại sẽ không mãnh liệt bằng bọn họ tự tổn hại mình. Người động thủ trước cũng không nhất định sẽ chiếm được tiện nghi.
Cao Khiết thuận miệng hỏi:
- Ý của cậu, là chịu ủy khuất thì đứa nhỏ sẽ có sữa ăn?
- Đúng vậy!
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, ánh mắt trong lúc vô tình lại đáp xuống bộ ngực cao ngất của Cao Khiết, bỗng nhiên hơi xấu hổ, vội dàng dời ánh mắt đi.
Nhưng thất thố nho nhỏ này làm sao mà thoát khỏi ánh mắt của Cao Khiết? Vốn hai má đang đỏ bừng nay lập tức đỏ hơn nữa, vội rút tay ra khỏi tay Phạm Hồng Vũ, hung hăng lườm hắn một cái.
Người này đang nghĩ gì thế?
Không có đứng đắn gì cả!
Phạm Hồng Vũ còn có chút ngượng ngùng. Nói thật, ở chung với Cao Khiết một thời gian dài, Phạm Hồng Vũ lại càng cảm giác sự nhẫn nại của mình đã gặp cực hạn khiêu chiến. Đối mặt với mỹ nữ cực phẩm như vậy, mỗi một cái nhăn mặt hay cười đều tác động vào thần kinh của Phạm Hồng Vũ. Mỗi lần một mình ở chung với Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ đều muốn ôm chặt lấy cô hôn thật nhiều. Phải bỏ khí lực thật lớn mới có thể kềm chế được.
Hắn biết rõ, một khi mình “sụp đổ” thì sẽ có hành động mất.
Sở dĩ bây giờ còn có thể cưỡng ép được hoàn toàn là bởi vì ở thế giới kia, hắn đối với Cao Khiết kính trọng phát ra từ nội tâm. Chỉ có điều ở thế giới đó hắn không có cơ hội sớm chiều ở chung với Cao Khiết, và tình cảm đối với Cao Khiết cũng chỉ dừng lại ở cấp độ kính trọng.
Nhưng hiện tại, tình hình lại xảy ra biến hóa long trời lở đất. Một trợ lý Chủ tịch thị xã cao cao tại thượng không thể chạm tới nay khoảng cách với mình lại gần như thế. Từng phút từng giây đều có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của Cao Khiết, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của cô.
Chỉ cần hắn kéo mạnh tay một chút, cô gái xinh đẹp này sẽ nằm trọn trong lòng của hắn.
Ngưng lại!
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cố gắng đè nén suy nghĩ lung tung của mình, không dám nhìn Cao Khiết nữa, vội vàng trèo lên núi.
Cao Khiết nhìn theo bóng dáng vội vàng của hắn, nhẹ nhàng hé miệng cười đi theo.
Cái tên ngang ngược càn rỡ này duy chỉ có những lúc như thế này mới lộ ra vẻ bối rối. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết đều cảm thấy có chút thú vị lẫn nhộn nhạo.
Mà cảm giác này trước đây chưa từng có.
Loại cảm giác này, loại tư vị này duy chỉ có khi ở chung với Phạm Hồng Vũ mới có. Cụ thể phát sinh từ khi nào thì Cao Khiết không nhớ rõ lắm. Phạm Hồng Vũ đã vô tình bước vào lòng cô, khó mà có thể đuổi ra ngoài.
- Gió tây mãnh liệt, tiếng nhạn kêu đầy trời, buổi sớm đầy sương, tiếng vó ngựa, tiếng kèn….
Vừa đi lên đỉnh núi, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên rống họng hát lên.
Tà dương phía chân trời đỏ như máu, Phó chánh văn phòng Phạm không kìm nổi thi hứng lên.
Tình cảnh này cũng thật là thích hợp.
Cao Khiết nhẹ nhàng cười, đang muốn mở miệng nói chuyện thì dưới chân đột nhiên trượt một cái, lập tức kêu lên ui da.