Thật sự là không chống nổi.
Dù sao thể lực của cô không bằng Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào tảng đá, ôm Bành Na, không dám ngủ. Mặc dù hắn cũng mệt chết đi được,
Bành Na da thịt rất mềm, rất có độ đàn hồi.
Phạm Hồng Vũ cũng không nghĩ đến, trong hoàn cảnh này lại có giao hòa da thịt với Bành Na như vậy.
Nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác kia vô cùng tuyệt vời. Thậm chí hắn cũng nhịn không được, muốn thử lại một lần nữa, nhưng lúc này phải cố gắng cưỡng ép xuống.
Chỉ có điều da thịt Bành Na luôn khiến hắn trong lòng kích động.
Cả ngày vất vả như vậy, nên giờ đây cảm thấy buồn ngủ.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng dời tay khỏi ngực Bành Na.
Nếu cứ nắm mãi như vậy thì “tiểu huynh đệ” sẽ kháng nghị.
Ư!
Ai ngờ bàn tay vừa mới rời khỏi, Bành Na liền giật mình, trong lỗ mũi phát ra tiếng nỉ non.
- Anh, chớ dời đi, cứ đặt ở đó.
Phạm Hồng Vũ cười, rồi đưa bàn tay khiêu khích nụ hoa nhỏ kia.
Bành Na ư một tiếng, thân hình khẽ run lên, càng ôm chặt Phạm Hồng Vũ hơn, hôn lên cổ hắn một cái.
- Đừng làm rộn, cứ ngủ đi.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi quát lớn một câu.
Một động tác nhỏ như vậy, lại dẫn đến tiểu huynh đệ kháng nghị rồi.
Bành Na bật người nhận ra, hai má đỏ lên, cắn môi, bàn tay nhỏ bé lại không yên, dường như muốn đi xuống, nhưng lại có chút chần chừ, do dự.
Phạm Hồng Vũ đúng lúc cản lại, vừa buồn cười vừa tức giận quát:
- Đã bảo em đừng làm rộn nữa, bảo em ngủ đi mà.
- Anh, em…em được không?
Bành Na cúi đầu hỏi, hai má càng thêm đỏ.
Cô tin rằng Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ hiểu ý cô.
- Tốt, rất tốt, rất giỏi.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên hiểu được ý tứ của cô.
Bành Na cũng rất thỏa mãn, dán chặt vào hắn, thì thào nói:
- Vậy sau này…anh có còn muốn em nữa không?
Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ vào tóc của cô, không hé răng.
Luận sự, Bành Na tuyệt đối có thể nói là “báu vật”. Tuy rằng “mới lạ” nhưng tiềm lực cũng là vô hạn. Một báu vật như vậy, đàn ông trừ phi không chạm qua, một khi đã chạm rồi, thì làm sao mà dứt ra được.
Lúc giao hợp, nhục cảm nhất thời có thể kích thích bản tính ác độc của người đàn ông.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, Bành Na lúc tỉnh lúc mê. Cũng may nhiệt độ của cô ổn định, không có phát sốt, nên Phạm Hồng Vũ cũng cảm thấy yên tâm.
Tuổi trẻ, thân thể tốt, năng lực chống cự mạnh.
Nếu Bành Na bệnh nặng, Phạm Hồng Vũ không biết phải tự trách mình bao nhiêu.
Vô tình, thời gian lặng lẽ trôi qua, mây đen đã trôi đi, rốt cuộc đã xuất hiện một tia rạng đông.
- Trời đã sáng!
Phạm Hồng Vũ lại thở phào một hơi.
Mặc dù bọn họ bị vây trong nước, nhưng nhìn tình huống chung quanh, nên trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.
Ư!
Bành Na thoải mái dựa vào lòng ngực của hắn, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động.
Chân trời vừa mới lộ ra ánh rạng đông đầu tiên trong ngày, nhưng bốn phía vẫn đục ngầu một mảnh, nhìn không rõ lắm. Phạm Hồng Vũ liền cúi đầu đánh giá Bành Na. Gương mặt trắng nõn đỏ bừng, xinh đẹp vô cùng.
Tối hôm qua, thật sự không gì bằng cảm giác.
Bành Na bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, thân hình co rụt, giống như phản xạ có điều kiện, dang cánh tay trắng như tuyết, che lại ngực, khuôn mặt xinh đẹp đỉ bừng tới mang tai, hơi hờn dỗi liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Phạm Hồng Vũ cười xấu xa, gạt cánh tay của cô, rồi dùng tay của mình lấn vào giữa khe ngực.
Bành Na lúc này mới ý thức được mình đã là người phụ nữ của hắn.
Hết thảy đều giao phó cho hắn.
Đơn giản nhắm mắt lại, tùy cho hắn muốn làm gì thì làm, lại còn chuyển mình, khiến cho động tác của Phạm Hồng Vũ càng tiện hơn.
Chỉ có điều trời đã sáng, dưới ban ngày ban mặt, Chủ tịch huyện Phạm cũng không dám trì hoãn nhiều, rất nhanh buông bàn tay ra, nói:
- Na Na, em mặc quần áo lại đi, phỏng chừng hoạt động cứu viện đã được triển khai.
Đêm qua, hành động cứu hộ chắc là không triển khai. Thứ nhất là không có điều kiện, đồng thời lại quá nguy hiểm.
Bành Na cúi đầu đồng ý, rồi dường như quyết định, hôn lên ngực Phạm Hồng Vũ một cái rồi đứng dậy. Thời gian cuộn mình quá dài, hai chân đã sớm tê rần, đứng không vựng, lập tức ui cha một tiếng, ngã sấp xuống, may thay Phạm Hồng Vũ đứng bên cạnh duỗi tay vịn chặt cô.
Dưới ánh sáng hơi yếu, Bành Na thân hình trắng nõn dường như có rất nhiều vết bầm tím. Nơi sườn núi nhỏ này thật sự không phải là nơi tốt để ân ái.
Toàn thân không chỗ nào là không đau.
Khi bọn họ bị nước lũ cuốn đi, giãy dụa tự cứu, lúc này vết bầm bị nhiều. Phỏng chừng cũng sẽ không có người hoài nghi, tối hôm qua, trên cái sườn núi này, lại phát sinh chuyện tình cảm mãnh liệt như vậy.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên nụ cười xấu xa.
Bành Na bỗng nhiên thẹn thùng, giơ tay thành nắm đấm, đấm Phạm Hồng Vũ hai cái, hờn dỗi nói:
- Anh còn cười được nữa, tại anh đấy, tại anh đấy.
Anh nếu không làm hô hấp nhân tạo cho người ta, không mát xa tim cho người ta, thì làm sao mà phát sinh chuyện như vậy.
Chủ tịch huyện Phạm, anh chính là cố ý đấy.
- Được, lỗi tại anh, lỗi tại anh.
Phạm Hồng Vũ cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Thật vất vả, hai người đều mặc xong quần áo, rồi dùng nhiệt độ cơ thể làm khô quần áo. Vẫn còn ẩm, tuy nhiên vẫn còn thoải mái hơn là ướt đẫm. Sau đó hai người cầm tay nhau đi thăm dò xung quanh.
Sau khi nhận biết rõ ràng xung quanh, Bành Na không khỏi hít một hơi lạnh.
Nơi bọn họ đứng là một sườn núi nhỏ. Tuy chỉ rộng 3-5m2, nhưng cũng may là nước không tiếp tục dâng. Bằng không thì tối hôm qua hai người sẽ bị lũ cuốn trôi, chuyện gì cũng không thể phát sinh.
Dõi mắt nhìn, ngoại trừ nước lũ đục ngầu thì nhìn không được cái gì nữa.
- Anh, chúng ta đang ở đâu vậy?
Bành Na gắt gao rúc vào bên cạnh Phạm Hồng Vũ, sợ hãi hỏi han.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Anh cũng không phải là hệ thống hướng dẫn toàn cầu, nên không thể định vị được.
- Cái gì là hệ thống hướng dẫn toàn cầu?
Bành Na không hiểu ra sao cả.
Chủ tịch huyện Phạm lập tức vỗ trán. Hiện tại mới chỉ là thập niên 90, chưa còn có từ này. Khi hệ thống này chính thức ra đời thì không biết Bành Na có hoài nghi thân phận của hắn hay không.
Tuy nhiên, đến lúc đó thì Bành Na có lẽ đã sớm quên mất những lời này của hắn.
- Dựa theo thời gian đê vỡ, suy tính lại thì chúng ta hẳn còn ở trong phạm vi thôn Kiều Đầu. Nào, ngồi đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ cứu hộ đến. Lúc này, nhất định phải tiết kiệm thể lực.
Bành Na lập tức thẹn thùng không ngừng, cắn môi rồi ngồi xuống.
Bảy giờ, mưa đã dần ngưng lại, sương mù cũng tan đi. Rốt cuộc có thể nhìn xa hơn một chút. Xa xa hình như có một vật thể giống như một ngôi nhà.
8h, bụng của hai người đều sôi lên.
Tối hôm qua, bọn họ thật sự hao phí quá nhiều thể lực, càng thêm đói lả.
Bành Na khi ở bên cạnh hắn, trong lòng cảm thấy rất bình an. Đói không sợ, chỉ cần nước đừng dâng lên nữa thì sẽ có cơ hội được cứu.
- Na Na, mau nhìn đi, bên kia hình như có động tĩnh.
Một lát sau, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên hưng phấn kêu lên.
Bành Na vội ngẩng đầu, theo ngón tay Phạm Hồng Vũ nhìn lại, quả nhiên loáng nhìn thấy có vật thể di động.
- Có ai đó…
Bành Na giơ tay che trán của mình, cẩn thận quan sát.
- Đúng rồi, là một con thuyền cứu hộ.
Phạm Hồng Vũ lại một lần nữa hưng phấn quát to.
- Đúng, đúng, là thuyền cứu hộ, là thuyền cứu hộ.
Bành Na càng thêm hưng phấn, hai tay quơ trên đỉnh đầu, kêu to lên:
- Bên này, chúng tôi ở bên này, mau tới cứu người…
Vật thể kia tốc độ di chuyển quả thật là một con thuyền cứu hộ. Người trên thuyền hiển nhiên cũng nhìn thấy được Bành Na đang múa may tay chân, lập tức điều chỉnh hướng về sườn núi.
Trên thuyền cứu hộ có ba người mặc quân trang và áo chiến sĩ.
- Là Chủ tịch huyện Phạm sao?
Con thuyền cứu hộ khi cách sườn núi không xa thì liền giảm tốc độ. Một quân nhân khoảng ba mươi tuổi đứng thẳng người, la lớn.
- Đúng, là tôi, tôi là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng lớn tiến đáp lại.
- Thật tốt quá!
Ba gã chiến sĩ lập tức hô lên.
Thuyền cứu hộ chậm rãi tiếp cận sườn núi. Phạm Hồng Vũ thấy rõ ràng đó là một vị thiếu tá. Thiếu ta quăng qua bên sườn núi một sợi dây thừng, la lớn:
- Chủ tịch huyện Phạm, bắt lấy dây thừng, chúng tôi kéo anh lên thuyền. Đây là phóng viên Bành phải không?
- Đúng là phóng viên Bành.
Phạm Hồng Vũ vừa đáp, vừa bắt lấy sợi dây thừng, giao cho Bành Na:
- Mau, Na Na, em lên thuyền đi. Đừng sợ, có anh ở đằng sau, mau lên thuyền đi.
Cách cứu viện vô cùng thuận lợi.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na vừa lên thuyền cứu hộ, lập tức chân cẳng liền tê liệt, không ngừng thở dốc, toàn thân không còn nửa điểm khí lực.
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành, thật tốt quá. Rốt cuộc cũng tìm được hai người. Nào, chúng ta mau trở về thôi, Chủ tịch tỉnh Vưu và các lãnh đạo thành phố khẳng định đang nôn nóng chờ.
Thiếu tá cười ngoác miệng, rất là cao hứng.
- Chủ tịch tỉnh Vưu cũng tới à?
Phạm Hồng Vũ cả kinh, ngồi thẳng người dậy.
----------oOo------.