Trần Hà ở tại huyện này vẫn luôn là "nhân vật tiêu điểm", là một người xinh đẹp như vậy, lại giữ một vị trí quan trọng như thế, suốt ngày đi bên cạnh các nhân vật lớn trong huyện điều này không làm cho người ta chú ý cũng không được. Mối quan hệ của Trần Hà và hai Chủ tich huyện trước đó là Lục Cửu và lão Thôi dường như có chút mờ ám ở huyện Vân Hồ này không có gì là bí mật cả, trước sau gì người ta cũng biết.
Đương nhiên, nghị luận việc này đều là người có vị trí không nổi bật, cơ bản là không phải trình lên Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân mà chỉ là các buổi uống trà, nói chuyện, làm ra vẻ thần bí, nhưng cách nói vô cùng thô tục. Nếu là người chân chính thì nhất định sẽ không tùy tiện truyền đi những lời đồn như thế, chỉ nói chuyện với những người thân cận nhất của mình mà thôi.
Tai vách mạch rừng, nếu chẳng may những lời nói này được truyền đến tai Lục Cửu hay rơi vào tai của Trần Hà thì cũng khó chịu rồi, Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện thực chất có quyền lực rất lớn.
Lần này, Phạm Hồng Vũ không mang theo người khác, chỉ mang đi một mình Trần Hà, điều này làm cho người ta thêm bàn tán xôn xao hơn.
Xem ra cô gái này rất xinh đẹp nhìn vào chính là rõ ràng, ngay cả Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi như vậy, mới đến đảm nhiệm vài ngày đã bị Trần Hà mê hoặc. Không quan tâm đến chuyện Phạm Hồng Vũ và Trần Hà chênh nhau mười tuổi, nhưng như vậy thì đã sao, có sao đâu chứ? Cũng đâu phải là hai người sẽ kết hôn. Nói không chừng thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi đầu lại thích sự hấp dẫn của người phụ nữ gần bốn mươi thì sao?
Còn về chuyện Chủ tịch huyện Phạm đi tỉnh thành làm cái gì thì không ai để ý cả.
Đương nhiên, Lục Cửu là ngoại lệ.
Mấy ngày sau, Phạm Hồng Vũ và Trần Hà về đến huyện.
Trước khi tan sở, Trần Hà nhận được điện thoại liền nhanh chóng bấm nút nghe.
- Ở đâu đó?
Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh ấm áp của Lục Cửu.
- Còn ở đâu được chứ? Văn phòng.
Trần Hà thản nhiên trả lời, giọng điệu không mấy thân thiện.
- Đến đây đi, đợi em đến cùng nhau ăn cơm.
Trần Hà do dự một chút nói:
- Thôi đi, anh ăn một mình đi, em ăn rồi, tối em sẽ qua, ban ngày....
Lục Cửu cũng không nói gì, miễn cưỡng nói:
- Vậy cũng được, anh chờ em.
- Được...
Trần Hà cũng nhanh chóng đồng ý, lập tức cúp điền thoại sau đó khóe miệng cười nhếch lên, có chút châm chọc, cũng không biết rốt cuộc trong lòng cô đang "khinh bỉ" ai.
Sau khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, một chiếc Santana yên ắng đậu bên tòa nhà huyện ủy, cửa được mở có người bước ra vào.
Trần Hà cũng đang ở nhà huyện ủy, chiếc Santana được văn phòng ủy ban nhân dân huyện cấp dùng công vụ, chìa khóa được đặt trong tay Trần Hà thì được cô xem là đồ của mình.
Nhanh chóng, chiếc Santana nhanh chóng rời khỏi trấn Vân Hồ, nhanh chóng đi dọc theo bờ hồ.
Huyện Vân Hồ tiếp giáp với hồ Thanh Sơn, toàn huyện có hơn một trăm km bờ sông, qua khỏi trấn Vân Hồ khoảng năm sáu km đi ra bên hồ. Mấy năm gần đây, thị trấn Lô Hoa bên hồ có một loại hình dịch vụ mới, rất được mọi người thích thú đó là thú vui "câu cá". Việc này thu hút lượng lớn du khách vào ngày lễ, ngày nghỉ đến hồ chơi thuyền thả câu, hưởng thụ không khí tươi mát của thiên nhiên. Cùng với dịch vụ này, dọc theo bờ hồ có nhiều nhà khách được dựng lên, tuy nhiên ngày bình thường thì không có gì đặc biệt nhưng đến ngày lễ hay ngày cuối tuần thì vô cùng náo nhiệt. Hiện tại cán bộ huyện Vân Hồ đang ở thời kỳ xã hội chủ nghĩa khoa học, giai đoạn "sơ cấp" người có tiền mà rảnh rỗi thì không nhiều lắm, mọi người ai cũng bận kiếm tiền, vẫn chưa đến giai đoạn hưởng thụ cuộc sống.
Mặc dù là ban đêm nhưng Trần Hà rất quen thuộc với đường nơi này, tự mình lái chiếc Santana đến trước tòa nhà bốn lầu, cho xe trực tiếp chạy vào vườn sau.
Nhà bốn lầu này, cửa còn treo bảng hiệu có đèn sáng có ghi “Hồng Ngư tân quán” khá to.
Lại thành ngữ của người tài giỏi.
Trần Hà vừa bước xuống xe, lập tức có một người đàn ông ba mấy tuổi bước đến cười chào hỏi Trần Hà:
- Chị, đến rồi à?
Đây là nhà của người em họ xa của cô, mấy tháng trước đây có phạm một chuyện, được Trần Hà cứu vớt sau đó cho anh ta ít tiền mở ra quán “câu cá” này. Công việc ngày càng thuận lợi, kinh doanh không tệ lắm, cuộc sống ăn uống qua ngày không cần lo, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua. Người em họ này mang ơn Trần Hà, so với chị em trong nhà còn thân hơn, đối với anh ta làm người đặc biệt phải có nghĩa khí.
Chuyện dĩ nhiên nơi này trở thành nơi hò hẹn tốt nhất của Lục Cửu và Trần Hà.
Trần Hà gật đầu mỉm cười hỏi:
- Lục tử, gần đây kinh doanh thế nào?
Lục tử vội vàng nói:
- Nhờ phúc của chị nên công việc kinh doanh ngày càng thuận lợi, khách càng ngày càng đông hơn.
Trần Hà mỉm cười nói:
- Vậy là tốt rồi, làm rất tốt, làm giàu nhanh thôi.
- Đúng, đúng làm giàu. Chị, chuyện em nói với chị lần trước đó, em có ý định cùng người bạn kinh doanh đồ biển, em phụ trách thu mua, còn cậu ấy phụ trách tiêu thụ, đã làm vài chuyến kinh doanh cũng không tệ lắm.
Lục Tử vui cười hớn hở khoe tin vui cùng chị.
Trần Hà cũng thật sự vui lây cho người em họ, cô nói:
- Lục Tử, việc buôn bán kiếm tiền là chuyện tốt, tuy nhiên em nhất định phải chú ý, không nên bị người ta lừa.
- Dạ, dạ đúng vậy…Người đó cũng là người Vân Hồ chúng ta mà, ha ha. Có chị ở đây, người Vân Hồ nào dám lừa em chứ?
Đây cũng là lời nói thật.
Bình thường làm ăn, ai dám lừa em họ Chánh văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện chứ.
Trần Hà gật gật đầu, không nói gì thêm đi vào trong nhà, nhanh chóng lên lầu.
Lục Tử khẩn trương lấy tấm vải bạt màu đen che lấy chiếc Santana của Trần Hà, che kín mít. Bên kia cũng có một chiếc xe được bao kín thế này, không hỏi cũng biết xe đó nhất định là của Lục Cửu vừa đến.
Lục tử không biết vị “khách quý” trên lầu kia là ai. Y đã đến nhà Trần Hà rồi, nên khẳng định người này không phải là chồng của Trần Hà. Chuyện này, anh ta cũng không hỏi, theo như lời của Trần Hà dặn thì gọi người đàn ông này là “Lục ca”.
Đầu thập niên chín mươi, internet còn vừa mới phát triển, internet ở Vân Hồ còn chưa có, Tivi cũng còn chưa thông dụng, quần chúng nhân dân ít khi có thể nhìn thấy Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện, nhưng Lục Tử cảm nhận được vị “Lục ca” này chính là nhân vật lớn. Mặc dù vị Lục ca này đối xử với anh ta rất hòa đồng nhưng nhìn khí thế, động tác thì thật không giống với người thường chút nào cả, giống như bất kể chuyện gì cũng nằm trong tay anh ta.
Có lẽ anh ta là một vị quan cấp cao.
Nhìn qua thấy trái ngược với chồng chị họ, người này nhìn xứng với chị hơn.
Chồng của Trần Hà là một cán bộ bình thường, là người hiền lành thành thật, chất phác lại ít nói, Lục Tử cảm nhận người như chị mà kết hôn với người chồng như vậy có hơi đáng tiếc một chút.
Lục Tử không dám hỏi đến việc riêng tư của chị.
Chị họ đối xử với anh ta tốt như vậy, là đại ân nhân của gia đình anh ta, nên anh ta không thể lắm mồm được, nếu chẳng may gây nên ảnh hưởng không tốt đối với chị, thì anh ta hối hận cả đời.
Lục Cửu ngồi trong phòng xem ti vi vô cùng nhàn hạ.
Đây là phòng Vip duy nhất có truyền hình của “Hông ngư tân quán”, còn có cả phòng vệ sinh riêng, điều kiện rất tốt, đều tốt hơn các nhà khách ở Vân Hồ. Trên thực tế, phòng này không tiếp người ngoài mà chỉ chính là phòng riêng của Trần Hà và Lục ca. Có khi quá đông khách, phòng không đủ, vợ Lục Tử cũng từng đề nghị mở căn phòng này ra cho thuê để lấy tiền.
Dù sao có nhiều khách như vậy, Lục ca và chị họ cũng sẽ không tới.
Họ cũng chú ý đến ảnh hưởng.
Nhưng Lục Tử kiên quyết không đồng ý, còn trách mắng vợ anh ta, anh ta cảnh cáo vợ, bắt vợ không được nói những lời như thế.
Chị họ đến hay không đó là chuyện của cô ấy, Lục Tử lúc nào cũng chuẩn bị phòng sạch sẽ sẵng sàng, chỉ có điều này mà làm không được thì phụ ân đức của chị sao? Vậy Lục Tử hắn là người không có nghĩa khí sao?
Cô vợ ngốc nghếch của gã cái gì cũng không hiểu, chỉ biết nói vớ nói vẩn thôi.
Chuyện như thế này không nên tùy tiện nói ra, chị họ anh ta là nhân vật lớn ở huyện.
Nếu làm vậy thì ảnh hưởng rất lớn.
Vợ Lục Tử rất sợ gã, sau khi chửi bới một hơi cô cũng không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Cửa phòng khách Vip khép hờ, không phải Lục Cửu không có tính cảnh giác, dù sao ở “ Hồng ngư tân quán” này hôm là thứ sáu không phải không có khách trọ, bị người ta ra vào thấy Bí thư Lục thì hỏng cả. Lục Cửu nghe được âm thanh ô tô đi vào, lại nghe tiếng Lục Tử và Trần Hà nói chuyện với nhau, mới mở cửa phòng.
Trần Hà vừa mới đẩy cửa đi vào thì Lục Cửu vội vàng từ giường đứng dậy, mỉm cười đưa hai tay ra đến chào đón.
Trần Hà lắc đầu thản nhiên nói:
- Vâng, xem như hết, dù sao thì trong lòng anh cũng không phải tôi.
Lục Cửu mở rộng vòng tay ôm cô vào lòng, kéo cô đến ngồi trên giường, thở phào một hơi, dường như có chút mệt mỏi.
Lục Cửu bị lừa một phen cũng không thèm để ý, hai tay thu về, ôm trước ngực nhìn Trần Hà cười hì hì, nhìn anh ta không còn uy nghiêm của vị Bí thư huyện ủy nữa.
Xem ra dù là Bí thư huyện ủy hay Bí thư quận không phải đang hẹn hò với bà xã mình thì đều có một sắc mặt như nhau.
- Sao vậy, làm mệt lắm à, chuyến đi công tác vừa rồi thật sự vất vả hả?
Trần Hà liếc anh ta một cái, không mặn không nhạt khi nói:
- Cũng không khổ cực gì, suốt ngày chỉ ở suối nước nóng của nhà khách, ngâm tắm nước nóng, xem Ti vi, khá nhàn đấy.
- Cũng chỉ một mình à?
Lục Cửu cũng không mặn mà hỏi một câu, nhưng lại mang theo vị mặn mà chua chát.
Trần Hà liền mỉm cười, nói:
- Đàn ông các người, tại sao lại nhàm chán như vậy, tôi không một mình được sao? Người ta suốt ngày bận chuyện này chuyện kia làm gì có thời gian để ý đến phản ứng của tôi? Tôi thấy anh ta thật sự chỉ muốn làm việc thôi.
Khóe miệng của Lục Cửu cười châm biếm nói:
- Giống nhau cả thôi, khi anh mới lên cũng vậy, cũng chạy đôn đáo cũng một lòng một dạ muốn làm việc. Thật sự ai cũng có một thời gian như thế, thời gian trôi qua nhiệt tình cũng giảm đi, trước tiên chúng ta ứng phó với anh ta rồi nói sau.
Trần Hà nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có phải anh đã quá xem thường hắn ta không? Em thấy hắn ta không giống như người khác, anh phải cẩn thận.
- Ha ha, cẩn thận cái gì? Bí thư huyện Vân Hồ họ Lục không phải họ Phạm.