Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói một câu, bưng cốc nước ép trái cây trước mặt lên, uống một ngụm.
Với tính cách của Lý Thu Vũ, nếu bắt cô ngay lập tức nhận sai trước mặt nhiều người như vậy thì không bao giờ cô chịu cả.
Tưởng Thuyết Tùng cười nói: - Đúng vậy đấy, Xuân Vũ, ăn cơm trước đã, giằng co cả buổi sáng, Thu Vũ chắc chắn đã đói bụng lắm rồi.
Lý Xuân Vũ hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
- Thu Vũ, giới thiệu bạn học của em một chút đi.
Chủ tịch huyện Phạm liền ra mặt giảng hòa.
Mọi người ngồi cùng bàn ăn cơm, nếu không biết tên nhau thì cũng không phải.
Lý Thu Vũ vẫn hầm hừ, liền Đông Nhan một cái, nói: - Đông Nhan, cậu giới thiệu đi, mình không muốn nói chuyện với mấy người đó nữa.
Đông Nhan hiểu chuyện hơn, tự nhiên cười nói, đem Diệp Tử, tiểu Huyên giới thiệu một chút. Đều là bạn học của các cô, Diệp Tử đến từ Đông Bắc, tiểu Huyên đến từ Giang Nam, là bạn cùng phòng trong ký túc xá, và cũng đều là thành viên trong đội tình nguyện quỹ khuyến học.
Những đội viên tình nguyện này, có hai nhiệm vụ, thứ nhất là phụ trách tuyên truyền mở rộng kế hoạch cho vay, giúp đỡ học tập, thứ hai là giúp đỡ sinh viên làm những thủ tục cần thiết để được vay tiền.
Đây chính là chủ ý của Lý Xuân Vũ nghĩ ra. Biên chế công nhân viên của Công trình Hy vọng có hạn, trong phạm vi cả nước, nhân lực không thể đủ được. Lý Xuân Vũ liền nghĩ ra cách tìm tình nguyện viên này. Lý Thu Vũ là người đầu tiên ủng hộ, trở thành thành viên tình nguyện đầu tiên. Dưới sự cổ động của Lý Thu Vũ và Đông Nhan, rất nhiều bạn học của cô đã tham gia tình nguyện.
Lý Xuân Vũ đã bình tĩnh trở lại, gật đầu với hai cô gái, tự giới thiệu mình: - Anh tên là Lý Xuân Vũ, là anh trai của Lý Thu Vũ, công tác ở trung ương đoàn.
Tự giới thiệu rất đơn giản, gã chưa tiết lộ mình là Phó chủ nhiệm quỹ cho vay hỗ trợ học tập này.
Chuyện này, công tư phải rõ ràng.
Ngoại trừ Đông Nhan, Trần Tinh Duệ, trong đoàn tình nguyện viên rất ít người biết anh trai của Lý Thu Vũ là người quản lý quỹ cho vay này. Nếu không rất nhiều công việc sẽ tự đổ lên đầu Lý Thu Vũ, ảnh hưởng đến việc học tập của cô và cũng sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của đội viên đội tình nguyện.
Tưởng Tuyết Tùng khi giới thiệu về mình, cũng chỉ nói đơn vị công tác, mà không đề cập đến việc mình là “con ông cháu cha” số 1 trong hệ thống chính trị pháp luật ở thủ đô. Giao tiếp với sinh viên, đơn thuần một chút thì se tốt hơn.
- Diệp Tử, Tiểu Huyên, vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm, các cậu đều biết rồi, Chủ tịch huyện Vân Hồ, tỉnh Thanh Sơn.
Đông Nhan khẽ cười nói.
Ánh mắt của Diệp Tử và Tiểu Huyên sáng người. Trong suy nghĩ của các cô, Chủ tịch huyện là một đại quan, một lãnh đạo thật sự.
Tạm thời, thật khó để đem Chủ tịch huyện với một anh chàng đẹp trai trước mắt này.
Chủ tịch huyện không phải đều là những ông già sao?
Trước đó, các cô còn chưa bao giờ nghĩ đến, Chủ tịch huyện lại là một anh chàng đẹp trai như vậy.
Ánh mắt kinh ngạc như vậy, Chủ tịch huyện Phạm nhìn thấy nhiều rồi.
Chỉ trong chốc lát, thức ăn đã được bưng đến.Lý Xuân Vũ lại khôi phục thân phận chủ nhà của mình, sắc mặt thay đổi, nhiệt tình chiêu đãi.
Lý Thu Vũ uống chút đồ uống, gắp mấy miếng thức ăn, sự tức giận trong lòng đã vơi đi không ít, cũng cười nói.
Uống rươu, máy nhắn tin bên hông Lý Xuân Vũ kêu lên. Gã cầm lên, liền tắt đi luôn. Có thể đoán ra, số này có thể là Chu Đại Toàn gọi đến. Trước mắt, Lý Xuân Vũ không có thời gian giành cho y.
- Phạm nhị thiếu gia, sao đến thủ đô vậy, không thèm nói năng gì cả.
Uống rượu, Lý Xuân Vũ đột nhiên nhớ ra điều này, lập tức đặt câu hỏi với Phạm Hồng Vũ, giọng điệu rất không hài lòng.
Đây đâu còn là bạn bè nữa chứ?
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Công trước tư sau. Ngày hôm qua cùng với Chủ tịch tỉnh Vưu và Bí thư Địa ủy Khâu đến gặp Phó thủ tướng Hồng, có chút công việc cần xử lý.
- Hả? Anh đi gặp Phó thủ tướng Hồng? Chuyện gì vậy?
Không đợi Lý Xuân Vũ hỏi lại, Lý Thu Vũ đã mở miệng. Cô tỏ ra rất kinh ngạc.
Tưởng Tuyết Tùng rất chú ý nhìn sang. Phó thủ tướng Hồng là người mới bước chân vào nội các, Tưởng Tuyết Tùng bản thân cũng công tác ở trong nội các, cho nên rất chú ý hướng đi của Phó thủ tướng Hồng. Bỗng nhiên triệu kiến một Chủ tịch huyện phía dưới đến, không biết có dụng ý gì.
- Chủ yếu là thảo luận vấn đề thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước, Phó thủ tướng Hồng rất chú ý việc này.
- Đúng vậy, hiện tại doanh nghiệp nhà nước thua lô trở nên phổ biến, từ trung ương đến địa phương đều là như vậy. Những thành phố có doanh nghiệp nhà nước càng nhiều thì gánh nặng càng lớn. Trợ cấp tài chính hàng năm cũng không chịu nổi gánh nặng. Tưởng Thuyết Tùng không kìm nổi gật gật đầu, nói: - Phó thủ tướng Hồng vừa lên đã chú ý vấn đề này, rất có lý. Cải cách mở cửa muốn sâu rộng thì việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước có thể là khâu đột phá rất tốt.
Phạm Hồng Vũ khe vuốt cằm nói: - Là có chuyện như vậy, thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước phải làm. Nhưng nếu chỉ có mỗi một khâu đột phá như vậy, khả năng là không đủ.
- Hả? Chủ tịch huyện Phạm còn cao kiến gì à?
Tưởng Tuyết Tùng càng thêm hứng thú, mỉm cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười khoát tay, nói: - Trưởng phòng Tưởng, cao kiến thì không dám, chỉ là tùy tiện tâm sự thôi. Thật ra, đa phần nông thôn hiện tại, so sánh với tình hình doanh nghiệp nhà nước, không lạc quan chút nào, thậm chí còn nghiêm trọng hơn nhiều. Doanh nghiệp nhà nước khó khăn, có trợ cấp tài chính, thì gánh nặng của người nông dân lại càng nặng hơn. Từ sau khi thực hiện chế độ nhận thầu liên kết sản xuất, sức sản xuất của quảng đại nông dân được giải phóng, nông nghiệp liên tục được mùa, sản lượng nông sản tăng nhanh. Nhưng biểu đồ tỉ giá công nông nghiệp vẫn chưa thay đổi, nông dân càng được mùa thì giá cả nông sản càng thấp…đây là vấn đề lớn. Doanh nghiệp nhà nước không thay đổi chế độ, thì cái bị liên lụy có thể chỉ là tài chính, nhưng còn nông thôn nếu như không thay đổi, thì nền tảng của đất nước sẽ bị tổn tại.
Nói tới đâu, giọng điệu Phạm Hồng Vũ trở nên rất nghiêm túc.
Lời nói này, lúc Phó thủ tướng Hồng triệu kiến Phạm Hồng Vũ không nói ra. Dù sao Phó thủ tướng triệu kiến, có đề tài thảo luận ro ràng, thời gian cũng hạn chế nên chỉ tập trung vào cái chính.
Nhưng nói chuyện phiếm với mấy người Tưởng Tuyết Tùng thì không ngại. Nếu như Tưởng Tuyết Tùng chỉ là công tử của Bí thư Tưởng, chưa tham gia công tác ở nhà nước thì Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không nói đề tài này.
Tất cả mọi chuyện đều cần phải xem đối tượng.
Nếu Tưởng Tuyết Tùng vừa rồi đã nói rõ ràng, muốn thảo luận vấn đề có liên quan đến phát triển kinh tế, thì Phạm Hồng Vũ cũng nhân cơ hội này nói vài câu, mượn con đường của phòng Nghiên cứu Chính sách, đem ý kiến này để truyền lại cho Đương triều chư công. Còn việc có được họ coi trọng hay không thì cũng khó mà nói.
Sắc mặt Tưởng Tuyết Tùng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm.
Mấy cô gái không kìm nổi dừng đũa, trầm ngâm lắng nghe đối thoại của hai người. Sinh viên đại học thủ đô, dù sao cũng không phải tầm thường. Họ đều có truyền thống quan tâm đến thiên hạ đại sự. Thời kỳ đầu làm cách mạng dân chủ, việc vận động học sinh sinh viên đều có sự tham dự của sinh viên thủ đô.
Trầm ngâm một lát, Tưởng Tuyết Tùng nói rất nghiêm túc: - Chủ tịch huyện Phạm, tôi cơ bản cũng có cùng nhận thức với anh. Nhưng đề tài này rất lớn, phạm vi rất rộng. Tạm thời không thể thảo luận hết được. Như vậy đi, nếu Chủ tịch huyện Phạm có thể ở lại thủ đô thêm vài ngày, chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sâu hơn một chút. Chủ tịch huyện Phạm thấy như thế nào?
Lúc này không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này.
Các cô gái nghe chủ đề này, không khác gì bị tra tấn cả.
Bởi vậy có thể thấy rằng, Tưởng Tuyết Tùng là người rất cẩn thận. Hôm nay gã tự mình đến đồn công an như vậy, hoàn toàn là nể mặt Lý Xuân Vũ mà thôi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Lý Xuân Vũ cười ha hả nói: - Vậy là đúng rồi, hôm nay cũng ta không nói chuyện quốc gia đại sự nữa, chỉ ôn chuyện, tâm sự thôi…nào, anh Tùng, Xuân Vũ, các em, làm một ly nào.
Nói xong, Lý nhị thiếu gia giơ chén lên cạn sạch.
----------oOo------.