Bà chủ thuyền đánh cá chạy đến hỗ trợ, dùng một cái túi lưới đựng con cá lại, cười ha hả nói: - Con trắm đen lớn như vậy, rất hiếm khi câu được đấy, buổi trưa có bữa ngon rồi, tôi sẽ làm món cá luộc cho mọi người thử.
Bà chủ chừng bốn mươi tuổi, da ngăm đen, thân hình khỏe mạnh, rất nhiệt tình.
- Không vội không vội…Phạm Hồng Vũ, cho em chụp một tấm hình, đây chính là thời khắc lịch sử.
Lý Thu Vũ giật nảy mình, vui vẻ vô cùng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu. Lập tức cô nàng mang máy ảnh ra chụp mấy tấm, vẻ mặt đắc ý. Là một người mới học, lần đầu tiên mà đã có thu hoạch như vậy, quả thật đáng để đắc ý lắm.
- Phạm Hồng Vũ?
Bà chủ hoảng sợ, nhìn sang Phạm Hồng Vũ.
Lý Thu Vũ cười nói: - Chị biết anh ấy à? - Không phải, cái tên này nghe rất quen…trùng với tên của Bí thư mới đến nông trường chúng tôi, nghe nói tuổi còn rất trẻ… Bà chủ nghi ngờ, đánh giá Phạm Hồng Vũ, ánh mắt hấp háy, hoặc nhiều hoặc ít mang theo ý sợ hãi. Không phải trùng hợp như vậy chứ? Đây là Bí thư mới đến sao?
Không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Lý Thu Vũ đã cười hì hì nói: - Chị à, đây chính là Phạm Hồng Vũ, Bí thư Phạm đấy.
- Hả, thật sao?
Bà chủ bị dọa sợ hãi, mở to hai mắt nhìn.
Phạm Hồng Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thu Vũ, trách cô nhiều chuyện, Bí thư Phạm hôm nay là khách du lịch cơ mà. Tuy nhiên Lý Thu Vũ đã nói rồi thì Bí thư Phạm cũng không thể phủ nhận được.
- Chị, hôm nay là chủ nhật, tôi đưa bạn bè đến đây chơi một chút.
- Cậu thật sự là Bí thư Phạm?
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu.
- Aiya, Bí thư Phạm, sao không nói trước chứ, chúng tôi còn thu tiền của cậu nữa cơ đấy, như thế này sao được chứ.
Bà chủ liền luống cuống tay chân.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Hôm nay tôi đến đây du lịch là việc tư, đương nhiên là phải trả tiền rồi. Chị cũng làm kinh doanh, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Nếu khách đến mà không thu tiền thì sao được?
- Không đúng không đúng, Bí thư Phạm không giống như các khách khác, cậu là Bí thư của chúng tôi, sao có thể thu tiền của cậu chứ? Nhất định là không được…
Bà chủ nói xong, liền móc tiền trong túi ra định trả lại cho Phạm Hồng Vũ.
Có thể nhìn ra được sự thành tâm của bà chủ.
- Thôi không cần đâu chị, chị cũng đừng để anh ấy làm trái kỷ luật của mình…
Lý Thu Vũ cười nói, trừng hai mắt với Phạm Hồng Vũ.
Khuyên mãi, bà chủ mới thôi, nói khách khí vài câu rồi mang con cá trắm đen đi xử lý.
- Ồ, Bí thư Phạm, thật không ngờ đấy, uy vọng của anh rât cao, quần chúng rất kính trọng anh.
Phạm Hồng Vũ liếc cô một cái, thản nhiên nói: - Đương nhiên rồi, em nghĩ anh là một cán bộ bại hoại à?
- Được rồi đấy, anh thật không biết khiêm tốn chút nào. Có tài thì anh cũng câu được con cá lớn lên xem nào, không phải chúng ta nói so tài sao? Nếu bị thua thì anh phải trả tiền cược đấy.
Lý Thu Vũ dương dương đắc ý nói.
- Chúng ta chỉ nói là thi thôi, chứ có nói là cược tiền đâu.
- Này, Phạm Hồng Vũ, anh đừng có nói như thế nhé, anh rốt cuộc có phải đàn ông không hả?
Lý Thu Vũ mắt trợn lên, nổi giận dùng đùng nois.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Lý tiểu thư, theo ý em, những người thích đánh bạc là đàn ông, không thích đánh bạc thì không phải là đàn ông?
- Anh, anh đây là giảo biện.
Đông Nhan nhẹ nhàng nói một tiếng, mỉm cười, dường như cô cảm thấy hai người kia cãi nhau rất thú vị.
Lý Thu Vũ quay sang Đông Nhan, thở phào một cái, nói: - Bà cô nhỏ của tôi, cuối cùng cậu cũng cười lại rồi…rốt cuộc thì mình cũng yên tâm được rồi.
Đông Nhan mở to mắt, có chút không rõ ràng: - Cậu yên tâm cái gì? Có cái gì khiến cậu lo lắng?
Lý Thu Vũ lập tức trở nên tức giận, hừ nói: - Cậu còn nói thế nữa à? Có cái gì để mình lo lắng? Đương nhiên là mình lo lắng cho cậu rồi. Chuyện đó đã qua cả tháng rồi…mà cậu cứ rầu rĩ như vậy. Cậu có biết một tháng nay mình sống như thế nào không?
Đông Nhan ngơ ngác nhìn cô.
Phạm Hồng Vũ nhịn cười.
Hắn không nghi ngờ tình cảm giữa Lý Thu Vũ và Đông Nhan, mà là điệu bộ nói chuyện của Lý Thu Vũ khiến hắn cảm thấy rất buồn cười.
- Cậu cứ rầu rĩ như vậy thì mình cũng điên mất.
Lý Thu Vũ vẫn oán giận “quở trách”.
Đông Nhan hạ giọng nói: - Xin lỗi, Thu Vũ, mình không phải cố ý…chỉ là mình không chịu được cảnh máu me tanh tưởi đó…
Lý Thu Vũ không khỏi mắt tóe ngàn sao, nói: - Nhị tiểu thư, sớm biết như vậy mình phải gọi cậu đi Ích Đông mới phải. Để cậu chứng kiến cảnh Phạm Hồng Vũ xử lý ba tên cướp trên xe như thế nào, xương còn lòi cả ra đấy…mình tận mắt chứng kiến, không phải cũng vượt qua được sao?
Đông Nhan không khỏi rung mình, hạ giọng nói: - Thu Vũ, đừng nói nữa, thật khủng khiếp.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Thu Vũ, em đừng có hù Đông Nhan nữa. Mỗi người một tính cách, cái này cần phải thời gian mới quên đi được. Đông Nhan, chuyện đó không trách các em, Hứa Minh Thành bị trừng phạt đúng tội…Bất kể xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ có ngày trôi qua, phải luôn hướng về phía trước, đừng có mãi chìm đắm trong thế giới một mình như vậy, khiến cho thân nhân và bạn bè của em ai cũng lo lắng.
- Đúng vậy, một tháng nay…mình…thôi được rồi, không nói nữa, đều đã qua rồi, Phạm Hồng Vũ nói đúng, tất cả đều phải hướng về phía trước…Chúng ta tiếp tục câu cá đi, đừng để người kia đắc chí.
Lý Thu Vũ cầm lấy cần câu, nạp lại mồi rồi buông cần xuống nước.
Đông Nhan tự nhiên cười nói: - Được, câu cá, chúng ta phải câu lấy mấy con, mìh còn ghi vào cuốn du ký.
Lý Thu Vũ hưng phấn vỗ vai cô, nói: - Cái này dễ ợt, có gì mà không làm được chứ.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Du ký mà Tiết Đào viết chắc chắn sẽ khác biệt…
Lý Thu Vũ kinh ngạc nói: - Anh cũng biết Tiết Đào?
Phạm Hồng Vũ day day mũi, nói: - Câu của em khiến anh đau lòng đấy, trong lịch sử, Nữ hiệu thư chẳng lẽ có hai người sao?
Lý Thu Vũ có chút áy náy nói: - Không phải, em cảm thấy anh rất thú vị, học cảnh sát, kết quả làm cán bộ địa phương rất lợi hại. Đến cả Nữ hiệu thư và Tiết Đào cũng đều biết…
- Được Lý tiểu thư khen ngợi, Phạm Nhị thật sự cảm thấy…
- Hổ thẹn?
- Chưa nói hết mà…cảm thấy đắc chí vô cùng.
Lý Thu Vũ cười ha hả.
Phạm Hồng Vũ quả nhiên chưa từng nuốt lời, chỉ cần ở cùng hắn thôi là hắn có thể chọc cho mình cười, rất vui vẻ.
Đông Nhan liếc nhanh nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, rồi nhanh chóng thu về. Hai má dần dần trở nên ửng đỏ.
Đại học ở thủ đô nhân tài đông đúc, người tài hoa hơn Phạm Hồng Vũ không kể hết. Chỉ có điều những chàng trai đó, đứng trước mặt Lý Thu Vũ và Đông Nhan đều rất đứng đắn, thậm chí là khẩn trương đến mức không nói nên lời, thật sự không so sánh được với Phạm Hồng Vũ.
Đông Nhan từ nhỏ đến lớn, gặp qua rất nhiều cán bộ nghiêm khắc, đạo mạo, kể cả lãnh đạo quốc gia cũng từng gặp rồi, nhưng một cán bộ “khác loài” như Phạm Hồng Vũ thì lần đầu cô gặp.
Một lúc trôi đi, không thấy cá cắn câu, Lý Thu Vũ không kiên nhẫn được nữa, đem cần câu nhét vào tay Phạm Hồng Vũ, đứng dậy chạy ra khoang thuyền, nói: - Em đi xem chị chủ luộc cá đây.
Phạm Hồng Vũ cười lắc đầu, cầm lấy cần câu của Lý Thu Vũ gài lại, rút thuốc lá ra châm một điếu.
Đông Nhan bỗng nhiên hạ giọng nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Thu Vũ rất thích anh, anh có biết không?
Phạm Hồng Vũ thiếu chút nữa thì bị sặc thuốc, ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Đông Nhan.
Đông Nhan tiếp tục nói: - Chính miệng cô ấy nói với em, cô ấy nói anh có năng lực, có trách nhiệm…cô ấy còn nói, cho tới bây giờ chưa thấy bạn cùng trang lứa nào giống anh…
Chủ tịch huyện Phạm lúc này đầu óc rung động, sao có thể bình ổn tinh thần dể trả lời được.
Lý Thu Vũ không ngờ nói ra tâm sự như vậy với Đông Nhan, Phạm Hồng Vũ chợt có cảm giác bị “lột sạch” trước mặt mọi người. Thấy Phạm Hồng Vũ không nói lời nào, Đông Nhan cũng không nói gì thêm, đem cần câu gài chặt, thân mình hơi ngả ra sau, tựa vào lan can thuyền, trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ u buồn.
Lần này, là u buồn cho người bạn thân nhất của mình.
Phạm Hồng Vũ đã có vợ chưa cưới, hơn nữa Cao Khiết còn là bạn học của chị gái cô, bản thân cũng xuất sắc như vậy.
Tình cảm đơn phương này của Lý Thu Vũ, không phải chắc chắn không có kết quả sao?
Phạm Hồng Vũ ngơ ngác ngồi chỗ đó, không dám nhìn Đông Nhan, thỉnh thoảng hút một hơi thuốc.
- Bảo bật vô giá dễ cầu, còn tâm lang thì khó mà có được.
Một lúc sau, Đông Nhan lại nhẹ giọng ngâm nga một câu.
Không phải là thơ của Tiết Đào, mà là một câu của Ngư Huyền Cơ.
Thân mình Phạm Hồng Vũ, nhẹ nhàng chấn động, hai hàng lông mày hơi chau lên.
----------oOo------.