Quản Lệ Mai vừa đón chồng vừa phàn nàn nói:
- Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Hồng Vũ về nhà rồi mà ông cũng không chịu về sớm một chút.
- Sao? Hồng Vũ về rồi à? Tôi đâu có biết. Bí thư Khâu không có nói với tôi.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, dường như tâm trạng có chút sung sướng.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết song song tiến ra đón. Phạm Hồng Vũ cười hỏi
- Ba, có chuyện gì mà cao hứng vậy?
- Haha, đương nhiên là Vụ trưởng Mã rồi. Ba thật là không nghĩ tới, lãnh đạo Bộ Nông nghiệp đối với việc xây dựng và hiện đại hóa nông thôn của địa khu Ngạn Hoa chúng ta lại coi trọng như vậy, đặc biệt phái tổ điều tra nghiên cứu đến. Sau này, việc phát triển nông nghiệp cũng có cái trông cậy vào rồi.
Quản Lệ Mai lại tạt cho chồng một thau nước lạnh:
- Nông nghiệp cũng không phải là do ông quản lý. Ông cao hứng như vậy để làm gì?
Quản Lệ Mai tuy rằng không tham gia vào chính sự, nhưng đối với phạm vi phân công quản lý của Phạm Vệ Quốc lại rất rõ ràng.
Phạm Vệ Quốc lập tức trừng mắt, tựa hồ như có ý kiến với lời nói của Quản Lệ Mai. Nhưng hai vợ chồng ông hai ba chục năm cũng rất ít khí cãi nhau, hiện tại cũng sẽ không phát tác.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Hiện tại không quan hệ, nhưng nói không chừng rất nhanh sẽ có quan hệ.
Quản Lệ Mai nhướng mày hỏi:
- Hồng Vũ, lời này của con là có ý gì? Chẳng lẽ Địa ủy muốn điều chỉnh phân công công việc của ban lãnh đạo, bảo cha con đi quản lý nông nghiệp. Cái này không thể được. Công tác quản lý nông nghiệp quá cực, động một chút thì phải xuống nông thôn. Quy luật sống một chút cũng không có.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Mẹ, cũng không nhất định là sẽ được phân công quản lý nông nghiệp. Bộ UBND địa khu không có lãnh đạo quản lý toàn bộ sao?
Lần này, ngay cả Cao Khiết cũng kinh ngạc.
Cô cũng không phải là Quản Lệ Mai, tính mẫn cảm cao hơn nhiều. Phạm Hồng Vũ nói trắng ra như vậy, làm sao mà không hiểu hàm ý bên trong.
Phạm Vệ Quốc liền trở nên nghiêm túc, thật sự nói:
- Hồng Vũ, lời nói này không nên nói lung tung. Truyền đi thì ảnh hưởng không tốt.
Nhất là trong thời điểm nhạy cảm như vậy, nếu truyền ra ngoài, người ta không chừng sẽ chê cười Phạm Vệ Quốc, nói ông mê làm quan. Một lòng một dạ muốn nắm hết toàn bộ, trở thành nhân vật số một.
Rõ ràng là trong danh sách khảo sát cán bộ không có tên ông.
Phạm Vệ Quốc cũng không phải quá để ý đến chức Chủ tịch địa khu. Từ lúc ông đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện Vũ Dương đến bây giờ, luôn chăm chỉ làm việc, chưa bao giờ buông thả mình. Tự hỏi không làm thất vọng lương tâm là được.
Phạm Hồng Vũ cười, cũng không để ý, mời cha vào ngồi ghế trong phòng khách, rồi lấy thuốc ra mời, tranh thủ đốt thuốc cho cha luôn. Cao Khiết thì đi pha cho Phạm Vệ Quốc một ly trà.
Quản Lệ Mai hiện tại đã hồi phục lại tinh thần, vội vàng hỏi:
- Hồng Vũ, lời con vừa nói là có ý gì? Cái gì là lãnh đạo nắm toàn bộ?
Vẻ mặt có chút khẩn trương, lại có chút chờ mong.
Nghe lời của con trai, giống như lão Phạm có khả năng nâng cao một bước. Quản Lệ Mai không tham tiền, cũng không bao giờ mượn quyền thế của chồng mà thu chỗ tốt từ người khác. Hơn nữa mấy năm nay, Phạm Hồng Vũ gửi tiền cho bà cũng không ít. Quản Lệ Mai đối với tiền tài càng thêm nhạt. Tuy nhiên, Quản Lệ Mai cũng có lòng hư vinh. Phạm Vệ Quốc chức quan càng lớn thì bà càng có mặt mũi. Ở đơn vị cũng được người ta kính trọng hơn.
Phu nhân Phó chủ tịch địa khu và Phu nhân Chủ tịch địa khu là khác nhau rất lớn.
Phạm Vệ Quốc có điểm không cao hứng nói:
- Hồng Vũ chỉ thuận miệng nói đùa, bà còn tưởng thật sao?
Quản Lệ Mai hừ nhẹ một tiếng, cũng không hỏi lại.
Phạm Hồng Vũ cười hỏi:
- Cha, Vụ trưởng Mã đến Ngạn Hoa chúng ta, trọng điểm khảo sát là phương diện nào?
- Chủ yếu là nghiên cứu thảo luận việc xây dựng nông thôn mới, đổi mới kỹ thuật sản xuất nông nghiệp. Đồng thời tiến thêm một bước giúp quần chúng nông dân gia tăng thu vào.
Phạm Vệ Quốc lập tức đáp, có lối suy nghĩ vô cùng rõ ràng, có thể thấy được ông thật sự không uống nhiều lắm.
Cao Khiết bưng nước trà tới, nghe vậy nói:
- Trọng điểm khảo sát là Phong Lâm?
Cái gọi là xây dựng nông thôn mới, trước mắt chỉ có thị trấn Phong Lâm là đang làm. Phong Lâm tài chính mạnh, còn các khu khác thì tạm thời vẫn chưa trải rộng toàn diện được. Nhưng Phong Lâm thực hiện, vẫn tiến hành mở rộng trên toàn bộ khu.
- Vụ trưởng Mã không nói đến điểm chính của cuộc khảo sát là gì. Tuy nhiên, nhất định là sẽ phát triển thị trấn Phong Lâm trở thành thị trấn điển hình trong cả nước.
Nói xong, Phạm Vệ Quốc liếc mắt nhìn con trai một cái.
Thị trấn Phong Lâm là do Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết gầy dựng nên. Năm ngoái được bầu là một trong mười thị trấn điển hình trong cả nước. Chín xã, thị trấn còn lại là tập trung tại vùng duyên hải. Hơn nữa, thị trấn Phong Lâm xếp hạng không thấp, đứng hàng thứ năm.
Thập niên 90, việc bình chọn này dựa trên thực lực. Tình huống lừa gạt là ít khi nhìn thấy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Thế là được rồi.
- Chú Phạm, chú uống trà đi.
Cao Khiết nhẹ nhàng mời Phạm Vệ Quốc, bày ra tiêu chuẩn của người vợ hoàn hảo.
Phạm Vệ Quốc mỉm cười gật đầu, nhận lấy tách trà. Từ lúc Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính thức xác nhận quan hệ hôn nhân, Cao Khiết đã dần dần hòa nhập vào gia đình này. Vợ chồng Phạm Vệ Quốc và Quản Lệ Mai ai cũng không xem cô là người ngoài, mà xem như một đứa con trong gia đình.
- Hồng Vũ, cái gì gọi là được rồi?
Cao Khiết lập tức hướng Phạm Hồng Vũ đặt câu hỏi.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Phó thủ tướng Hồng trọng điểm chú ý là tình huống doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Từ lúc báo chí bắt đầu tuyên truyền, chỉ trong một thời gian ngắn, công tác xây dựng kinh tế phải chuyển từ thành thị về nông thôn. Trên lý luận mà nói thì không sao. Tuy nhiên, lãnh đạo Bộ Nông nghiệp thì không cho là như vậy. Bọn họ cảm giác được nguy cơ. Công tác công nghiệp là trọng điểm, dịch vụ cũng phát triển nhanh hơn. Nhưng từ chỉnh thể mà nói, quốc gia chúng ta còn là một quốc gia nông nghiệp. 80% dân số trở lên đều là dân quê. Đối với công tác nông nghiệp và nông thôn, bất kể thế nào cũng không nên thả lỏng. Xây dựng nông thôn và thăng cấp kỹ thuật sản xuất, lúc này là lúc thích hợp nhất để mở ra cục diện. Vụ trưởng Mã lúc này chính là hướng về việc xây dựng nông thôn mới và hình thức sản xuất mới ở thị trấn Phong Lâm mà đến. Cha, Bí thư Khâu có chỉ định cho cha toàn bộ hành trình cùng đi với tổ khảo sát Bộ Nông nghiệp không?
Phạm Vệ Quốc kinh ngạc nói:
- Bí thư Khâu đã nói cho con biết rồi hả?
- Không có, tuy nhiên Bí thư Khâu rất rõ ràng, đám người Vụ trưởng Mã vì sao mà đến?
Phạm Hồng Vũ cười nói.
Cao Khiết hơi cau mày, nói:
- Hồng Vũ, anh gặp qua chú Đông rồi hả? Là ba của Đông Nhan?
Chủ tịch thị xã Cao xoay chuyển cũng không chậm.
Phạm Hồng Vũ có chút xấu hổ.
Cao Khiết và Đông Vũ là bạn học, lại cố ý nói là “ba của Đông Nhan”, xem ra bất luận cô gái nào cũng có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén.
- Ừ, tổ điều tra nghiên cứu này là do Thứ trưởng Đông đề nghị phái tới Ngạn Hoa.
Quản Lệ Mai nghe được thì cảm thấy hơi hồ đồ, không khỏi hỏi:
- Hồng Vũ, Thứ trưởng Đông là ai vậy?
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Chính là Thứ trưởng bộ Nông nghiệp, cha vợ của Bảo Hưng, ba của Đông Vũ. Đông Vũ và Tiểu Khiết là bạn học đại học với nhau.
Nói xong, liếc mắt nhìn Cao Khiết một cái.
Cao Khiết nhẹ nhàng bĩu môi, quay đầu nhìn chỗ khác.
Quản Lệ Mai bừng tỉnh. Bà tất nhiên biết Bảo Hưng và Đông Vũ là ai. Cũng vì chuyện của họ mà Phạm Hồng Vũ suýt nữa phải vào tù.
- Bí thư Khâu vốn định tính toán ở lại thủ đô vài ngày, báo cáo cho xong tình hình trước khi về lại Ngạn Hoa bàn giao công việc. Vụ trưởng Mã tới Ngạn Hoa, Bí thư Khâu liền thay đổi hành trình, về lại Ngạn Hoa trước.
Phạm Hồng Vũ đơn giản giải thích một chút.
Lúc này, Phạm Vệ Quốc rốt cuộc đã hiểu gì rồi. Đông Thủ Bân đề nghị tổ điều tra đến Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn thậm chí ngay cả báo cáo với Phó thủ tướng Hồng cũng chưa xong, mà về Ngạn Hoa trước để làm chuyện gì.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm, Cao Khiết trực tiếp mở miệng hỏi:
- Hồng Vũ, có mấy phần nắm chắc?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chưa nói tới có mấy phần nắm chắc, nhưng khẳng định là phải tranh thủ một chút. Bí thư Khâu trước tiên trở lại Ngạn Hoa, Chủ tịch tỉnh Vưu cũng đã đồng ý.
Phạm Vệ Quốc trầm ngâm một chút, giọng điệu không xác định nói:
- Nhưng Ban tổ chức Tỉnh ủy…
Phạm Hồng Vũ nói:
- Cha, Ban Tổ chức Tỉnh ủy bây giờ chỉ khảo sát hai vị cán bộ. Đây không chỉ là mới bắt đầu sao? Sau này còn có những vị cán bộ khác nữa, cũng rất bình thường mà.
Phạm Vệ Quốc cũng cười, lắc đầu nói:
- Cha không nói là quy trình. Hồng Vũ, cha cuối cùng cảm thấy, chuyện này hơi miễn cưỡng.
Phạm Hồng Vũ trở nên nghiêm túc nói:
- Cha, cho dù là miễn cưỡng thì nhất định phải tranh thủ. Lần này Hồng lão tự mình điểm tướng, khiến Bí thư Khâu đến nội các công tác, nguyên nhân chủ yếu chính là Ngạn Hoa là nơi đầu tiên đã tiến hành công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ. Cho tới bây giờ, trong số các khu hoàn thành việc này thì chỉ có Ngạn Hoa là địa khu duy nhất. Nhưng đây chỉ là vẻn vẹn hoàn thành bước đầu tiên, phía sau còn có rất nhiều công tác phải làm. Có liên quan đến doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, toàn bộ địa khu, ngoại trừ Bí thư Khâu thì chỉ có ba là quen thuộc nhất. Cây cờ này không thể không phất. Chủ tịch địa khu mới đến, nói thật, đối với công tác này cũng chưa quen thuộc. Nếu lại hàng không thêm một vị Chủ tịch địa khu khác xuống, vậy thì làm sao bây giờ? Thành tích hai ba năm qua của Ngạn Hoa là rõ như ban ngày. Chúng ta là vùng cách mạng giải phóng cũ, trong vấn đề xây dựng kinh tế đạt được thành quả như vậy, lực ảnh hưởng so với những địa khu khác phải lớn hơn. Hồng lão tổng khả năng cũng hy vọng Ngạn Hoa có thể trở thành một bản mẫu. Chẳng những công tác doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ phải tiếp tục hoàn thiện, và việc xây dựng nông thôn, thăng cấp sản xuất nông nghiệp cũng phải đi lên. Lãnh đạo chủ chốt Đảng chính cuối cùng đối với tình huống phải quen thuộc thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Cao Khiết lập tức nói:
- Chú Phạm, Hồng Vũ nói đúng, cho dù là có sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Khâu thì chúng ta nhất định phải tranh thủ.
Quản Lệ Mai nghe vậy, cảm thấy bất ngờ, không ngờ lão Phạm nhà mình thật có thể trở thành Chủ tịch địa khu?
Mà ngay cả Hồng lão cũng ủng hộ.
-Hồng Vũ, tranh thủ như thế nào?
Quản Lệ Mai có chút không kìm nổi.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười nói:
- Mấu chốt vẫn là ý kiến của Bí thư Vinh. Con còn phải nghĩ biện pháp.
Lời này nghe vào, Chủ tịch huyện Phạm còn có thể đoán được suy nghĩ của Vinh Khải Cao sao?
Có chút hơi quá đáng.