Đã đến lúc tan việc, Lý Văn Hàn không xác định Phạm Hồng Vũ có còn ở văn phòng hay không, cũng là ôm ý niệm "chẳng may" trong đầu.
Không ngờ điện thoại lập tức được kết nối, người cầm ống nghe bên kia là Phạm Hồng Vũ:
- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện, tôi là Lý Văn Hàn....
Lý Văn Hàn trong lòng vô cùng vui vẻ, vội kính cẩn nói, chỉ nói Chủ tịch huyện không nói "Phạm", dường như biểu lộ mối quan hệ thân thiết hơn.
- À, Trưởng phòng Lý.
- Chủ tịch huyện, tôi báo cáo chuyện này với anh, vừa rồi, Chủ nhiệm Tạ có gọi điện cho tôi với tâm trạng vô cùng nóng giận, chất vấn sao tôi phải bắt và thẩm tra Cát Đại Tráng, ông ta bảo tôi phải nhanh chóng đi đến văn phòng....
Lý Văn Hàn nhanh chóng báo cáo với Phạm Hồng Vũ, tuy nói ngắn gọn nhưng đúng với việc Tạ Hậu Minh nói việc tạm thời cách chức Cát Đại Tráng, nói đúng sự thật với Phạm Hồng Vũ, đúng là đã tiến hành "cách ly thẩm tra" Cát Đại Tráng.
Có rất nhiều lãnh đạo nghe tin "bắt giam" đã sợ vỡ mật, lúc này ban hành các quy định có liên quan, có cả ngàn biện pháp kỷ luật nội bộ, cái được gọi là "cách ly thẩm tra" và các kiểu áp đặt không sai biệt lắm.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Lý, chuyện cơ quan kỷ luật nội bộ không cần báo cáo với tôi, đồng chí Tạ Hậu Minh hiện giờ còn kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an, anh hãy báo cáo với ông ấy.
- Vâng, Chủ tịch huyện, tôi hiểu rồi.
Lý Văn Hàn nhanh chóng nói.
- Tốt lắm, tạm biệt hẹn gặp lại.
Phạm Hồng Vũ không nói thêm nhiều, lập tức cúp máy.
Lý Văn Hàn không khỏi có chút ngơ ngẩn.
Vị này đúng là thật sắc sảo nhanh nhẹn vô cùng.
Trên mặt hiện lên vẻ tự giễu cợt chính mình. Năm mươi tuổi đời, lại hướng một người nhỏ gấp đôi tuổi mình, vội vàng khoe thành tích.
Nhưng trong thâm tâm ông ta, khi gọi điện cho Phạm Hồng Vũ thật sự không nghĩ đến tuổi, chỉ nghĩ hắn là lãnh đạo, là cấp trên.
Sau khi tự giễu bản thân, Lý Văn Hàn lại bật người hưng phấn, vui vẻ hẳn lên.
Lời nói của Phạm Hồng Vũ lúc này ông ta đã hiểu, đồng chí Tạ Hậu Minh hiện giờ còn kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy công an.
Nói thế chẳng khác nào nói: Lý Văn Hàn, hãy cố lên, Tạ Hậu Minh kiêm chức này không được bao lâu nữa.
Lý Văn Hàn ngẩng đầu mà bước, bước ra khỏi văn phòng, lập tức xuống lầu, lên chiếc xe Nissan. Ông ta không cần lái xe, tự mình nổ máy mà lái, hướng tòa nhà huyện ủy mà lái đến. Đã có Phạm Hồng Vũ làm chỗ dựa, nhưng ông ta vẫn không muốn đắc tội với Tạ Hậu Minh. Dù có thế nào, Tạ Hậu Minh là người từng có ân với ông ta, dù tính khí có hơi hung hăng, có chuyện gì xảy ra cũng mở miệng la mắng cấp dưới, không cần nể mặt. Người ta thường nói "nhập vãn cao xử tẩu, thủy vãng đê xử lưu" là chân lý không bao giờ sai. Lý Văn Hàn làm người không muốn bị người ta nói là "vong ân phụ nghĩa".
Đã năm mươi tuổi, mới có hy vọng thăng vào vị trí quan trọng, nhưng thể diện không thể bỏ đi không để ý đến.
Làm thế nào để được vẹn toàn, không phụ Hồng Vũ, không phụ ơn của lão Tạ?
Phòng công an huyện rất gần, chỉ đi hai ba phút đường xe, xe Nissan nhanh chóng chạy đến văn phòng làm việc, Lý Văn Hàn đẩy cửa xuống xe, đi lên lầu.
- Trưởng phòng Lý...
Lý Văn Hàn vừa đến bậc ba của cầu thang, Thư ký của Tạ Hậu Minh đã chờ ông ta sẵn nơi đó, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
- Có chuyện gì xảy ra? Sao lại có chuyện lớn như vậy?
Thư ký có chút oán trách.
Cát Đại Tráng bị phòng Công an huyện "cách ly thẩm tra", Lý Văn Hàn và Vương Quân chưa báo cáo bất cứ chuyện gì với anh ta, anh ta biết tin do một vị Phó Trưởng phòng công an điện thoại cho anh ta biết.
Chuyện như vậy trước kia chưa bao giờ xảy ra.
Lý Văn Hàn nhanh chóng nói:
- Chủ nhiệm Lưu, thật sự xin lỗi, buổi chiều Chủ nhiệm Tạ đang họp, văn phòng không thể vào được.
Thư ký của Tạ Hậu Minh là Phó chánh văn phòng, nghe lời giải thích này thật sự không hài lòng chút nào, ánh mắt thư ký Lưu lóe lên.
Anh định lừa ai?
Văn phòng không vào được thì anh không điện thoại được sao?
Chủ nhiệm Tạ họp nhưng tôi thì không.
Tuy nhiên thư ký Lưu cũng không nói nhiều, rõ ràng tư tưởng của Lý Văn Hàn đã có nhiều thay đổi. Mọi chuyện ông ta đều giấu diếm Tạ Hậu Minh, làm sao có thể gọi điện thoại cho anh ta được chứ?
- Anh hãy cẩn thận một chút, Chủ nhiệm Tạ đang nóng giận, đã đập bể hai tách trà trong đó.
Thư ký Lưu nhắc nhở Lý Văn Hàn một câu, anh ta tin tưởng dù Lý Văn Hàn có thay đổi thế nào, nhưng vẫn là cấp dưới của Tạ Hậu Minh nhiều năm nên sẽ có tâm lý sợ hãi, tạm thời không thể nào mất hết được. Cho dù sau này Lý Văn Hàn và Tạ Hậu Minh không còn được như trước thì anh ta cũng lưu lại một con đường để gặp nhau với Lý Văn Hàn.
Không vì cái gì khác mà chính tuổi của Tạ Hậu Minh cũng đã về già rồi, sắp nghỉ rồi.
Làm quan thì không có gì bền vững cả, nó như một dòng chảy vậy.
Sớm hay muộn thì đến lúc Tạ Hậu Minh cũng phải lùi bước nhường vị trí của mình.
Lý Văn Hàn cười cười, khẽ gật đầu.
Thư ký Lưu lại bị kiềm hãm.
Nhìn bộ dạng Lý Văn Hàn dường như đã dự đoán được phần nào, rốt cuộc ông ta dựa vào ai mà tự tin như thế? Ngay cả khi Tạ Hậu Minh nổi giận ông ta cũng không để trong lòng sao?
Không cần đợi Thư ký Lưu nói trước, Lý Văn Hàn nhanh chóng hướng phòng của Tạ Hậu Minh mà đến, không có chút do dự nào cả. Thư ký Lưu lắc đầu, nhanh chóng đi ở phía sau.
- Báo cáo.
Lý Văn Hàn đi đến trước cửa phòng làm việc của Tạ Hậu Minh, hai chân nghiêm, cao giọng chào.
Đây cũng là thói quen của Lý Văn Hàn, mỗi lần đến trước phòng làm việc của Tạ Hậu Minh đều làm như vậy. Theo thư ký Lưu được biết, Lý Văn Hàn chỉ có đến văn phòng của Tạ Hậu Minh mới làm vậy, còn đến các văn phòng lãnh đạo huyện ủy khác ngay cả Lục Cửu, Lý Văn Hàn cũng chưa bao giờ làm lễ như thế.
Có lẽ, Lý Văn Hàn dùng biện pháp này để cho người ngoài biết ông ta là cấp dưới trung thành nhất của Tạ Hậu Minh, Tạ Hậu Minh là người ân của ông ta vĩnh viễn không bao giờ quên.
Còn Tạ Hậu Minh đối với biểu hiện này cũng vô cùng hài lòng, mỗi lần thế đều dương dương tự đắc, uy phong lẫm lẫm nói câu "vào đi"
Lần này, tình hình có nhiều thay đổi.
Trong văn phòng không nghe âm thanh gì, thật lâu mới nghe Tạ Hậu Minh lạnh lùng nói:
- Trưởng phòng Lý, mời vào.
Lý Văn Hàn nhanh chóng đi vào, lập tức đến trước bàn của Tạ Hậu Minh, hai chân chụm lại, lưng đứng thẳng nói:
- Bí thư, tôi đã đến.
Văn phòng, mảnh sứ vỡ tung tóe khắp nơi cùng với vết bẩn của trà. Thư ký Lưu nói đập nát hai chén trà quả nhiên không nói dối chút nào.
Tạ Hậu Minh lạnh lùng nhìn ông ta nói:
- Trưởng phòng Lý, cuối cùng anh cũng đến, ngại quá làm cho anh cực khổ thế này.
Thật ra từ khi ông ta phát ra chỉ thị đến khi Lý Văn Hàn đến trước mặt ông ta dường như không quá mười phút.
- Bí thư.
Lý Văn Hàn lại gọi một tiếng, thân mình đứng càng thêm thẳng.
Tạ Hậu Minh đưa tay chặn lại, không để Lý Văn Hàn nói, ông ta nói lạnh lùng:
- Trưởng phòng Lý, xem ra chức Bí thư Đảng ủy công an của tôi cũng không đảm đương được mấy ngày nữa,..Nên mọi chuyện của hệ thống công an không cần hỏi qua ý kiến tôi.
Lý Văn Hàn nói:
- Bí thư, tôi cũng không nghĩ đến vấn đề của Cát Đại Tráng lại nghiêm trọng như vậy, thật phụ công Bí thư nhiều năm dạy dỗ anh ta. Với tính hình hiện giờ, quả thật Cát Đại Tráng có năm tội, hoàn toàn đánh mất phẩm chất đạo đức cơ bản của người công an.
Biết Tạ Hậu Minh hiện giờ rất bất mãn với ông ta, Lý Văn Hàn đã bỏ qua "mắc xích" trực tiếp hướng vào khía cạnh khác - không phải không nghe theo ngài, nhưng tên Cát Đại Tráng kia thật sự rất khốn kiếp.
Tạ Hậu Minh liền mỉm cười, lạnh lùng nói:
- Chỉ mới vài ngày, tội ác của Cát Đại Tráng đã thành tày trời rồi sao? Trưởng phòng Lý, đúng là hiệu suất phá án của các anh rất cao, thật đúng rất cao.
Theo lý, cho dù vấn đề của Cát Đại Tráng có nghiêm trọng cũng phải điều tra rõ ràng, phải theo một quá trình, phải có nhiều thời gian. Theo phòng công an huyện phái người đôn đốc tổ đi đến trấn Thập Nguyên, đến đó lại bắt Cát Đại Tráng "Cách ly thẩm tra", tuy nhiên nó chỉ là dàn cảnh để bắt.
Phải nói, Tạ Hậu Minh hoài nghi cũng rất có lý, lần này xét xử Cát Đại Tráng lại có hiệu xuất như vậy nguyên nhân lại ở tại Vương Quân, chính anh ta đã thu thập một số tài liệu chứng mình tội trạng của Cát Đại Tráng. Việc Cát Đại Tráng có Tạ Hậu Minh làm chỗ dựa, điều này làm cho Lý Văn Hàn đè nặng về tâm lý, cho dù khi đó không được đưa ra nhưng Vương Quân tin tưởng có một ngày tài liệu này có chỗ dùng được.
Hiện tại quả nhiên thế.
Bởi vì người ta thường nói "Nỗ lực sẽ được đền đáp"
Tuy nhiên, Lý Văn Hàn sẽ không nói ra chuyện này, Vương Quân là người thân tín nhất ở trong cục của ông ta, là tâm phúc của ông ta, ông ta không thể đổ trách nhiệm lên người Vương Quân, nếu biết được Vương Quân sẽ thất vọng vô cùng.
- Bí thư, theo tôi nghĩ do Cát Đại Tráng đạo đức nhân phẩm anh ta không tốt, nếu chúng ta không xử lý, cứ để người ta tố cáo thì chúng ta càng thêm bị động. Bí thư, ngài cũng biết đó, lần trước phát sinh sự kiện "bao vây" hiện tại còn chưa khá hơn, ngay cả các lãnh đạo ở tỉnh và thành phố đều chú ý đến chuyện này.
Lý Văn Hàn nói thành khẩn, chí ít nhìn qua cũng thấy được sự thành khẩn.
Tạ Hậu Minh không nói gì, gắt gao nhìn ông ta.
Lý Văn Hàn cũng dự tính được điều này nhưng cũng không khỏi tránh được sự sợ hãi, thân hình có chút run rẫy.
- Văn Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thật lâu sau, Tạ Hậu Minh khẽ thở dài, thấp giọng hỏi, trong mắt của ông ta toát ra tia nhìn "tình cảm".
Lý Văn Hàn vội vàng nói:
- Bí thư, quả thật chỉ vì Cát Đại Tráng làm chuyện trái với pháp luật nghiêm trọng...
Tạ Hậu Minh thản nhiên cười, nói:
- Là sao? Nghiêm trọng đến mức cậu không hỏi tôi một tiếng? Văn Hàn, nhiều năm như vậy tôi đối với cậu thế nào?
Mặt của Lý Văn Hàn nóng lên.
Tạ Hậu Minh là người “giang hồ" như vậy, phải dỗ dành ông ta thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì. Mặc dù ông ta không biết nội tình, nhưng có thể khẳng định Lý Văn Hàn có thay đổi lớn, không còn là Lý Văn Hàn của trước kia nữa.
Nhưng trong lúc này, Lý Văn Hàn đã không còn đường lui, chỉ kiên trì nói:
- Bí thư đối với tôi, ân trọng như núi...
- Ân trọng như núi? ha ha..
Tạ Hậu Minh lại cười thản nhiên, lắc đầu, vẻ mặt thật sự rất cô đơn.
- Văn Hàn, tôi hiện tại không ép cậu, cậu hãy trở về suy nghĩ một chút, khi nào suy nghĩ thông suốt hãy đến tìm tôi.