Không đợi những người khác lên tiếng, Lý Thu Vũ đã giơ tay cao lên.
Lý Xuân Vũ vội vàng trừng mắt nhìn em, trách cứ:
- Ít gây sự một chút đi. Còn con nít thì hiểu cái gì?
Ở nhà, Lý thiếu vẫn bày cái giá anh trai ra đầy đủ.
Hùng Diễm Linh hỏi:
- Hồng Vũ, sao cậu lại có ý tưởng này?
Dường như cảm thấy rất hứng thú.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tính tình Xuân Vũ thì không thích ngồi trong phòng làm việc. Trung ương Đoàn chủ yếu là cần thanh niên làm. Hơn nữa, công trình Hy vọng lại cần phát động toàn bộ xã hội quyên tiền, lại còn phải khảo sát thực địa các địa khu nghèo khó. Hoạt động bên ngoài tương đối nhiều. Cháu thấy rất hợp với tính tình của Xuân Vũ.
Lý Xuân Vũ vốn tính toán đem việc này từ chối, nghe Phạm Hồng Vũ nói như vậy, trước mắt nhất thời sáng lên.
Hình như là có đạo lý.
Kể từ đó, chính mình không phải danh chính ngôn thuận chạy loạn cả nước sao? Quả thật chính là tạo ý kiến hay cho y. Về phần Lý thiếu đi công tác, vì công hay là tư thì người khác làm sao mà rõ ràng. Chỉ cần làm tốt quan hệ với lãnh đạo, thì có thể làm được kín mít không chút khe hỡ. Kết giao bằng hữu thì chính là sở trường của Lý thiếu.
Mắt thấy mặt con trai đang trắng bệch trở nên hưng phấn, Lý Thạch Viễn hừ một tiếng nói:
- Tôi còn đang muốn rèn luyện cho nó một chút. Trưởng thành rồi mà suốt ngày chỉ biết chung chạ với thứ gì đâu không?
Lý thiếu đãi ngộ so với em gái hoàn toàn cách xa nhau. Lý Thạch Viễn nửa phần mặt mũi cũng không cấp.
Lý Xuân Vũ vội vàng kềm chế, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Tình hình này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ.
Kỳ thật, lúc còn ở Ích Đông, Phạm Hồng Vũ đã nảy sinh chủ ý này cho Lý Xuân Vũ. Có một số việc, nếu muốn tạo thành một thủy triều trong cả nước, bằng lực lượng của hắn thì không đủ, nhất định phải tìm chỗ lớn hơn.
Mặt mũi của Lý gia, không hề nghi ngờ là rất có uy lực.
Vốn Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không mời hắn ăn bữa cơm này thì hắn cũng sẽ suy nghĩ, tìm một cơ hội hướng Lý Thạch Viễn góp lời, đem kế hoạch của mình nói ra.
- Chú Lý, người trẻ tuổi thì nên tìm công việc của người trẻ tuổi. Những đồng chí….đều công tác tại đoàn thanh niên cả.
(Trong dấu chấm là bản convert không để nhé các bác)
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không khỏi liếc mắt nhìn gật đầu.
Phạm Hồng Vũ lời nói này, hai người hoàn toàn nghe lọt. Phạm Hồng Vũ vừa mới nhắc đến mấy vị đồng chí đều là những nhân sĩ nổi danh, con cháu của những nhà đại quý tộc tiếng tăm lừng lẫy, trong đó có một hai người bối cảnh xuất thân không thua gì Lý gia.
Phạm Hồng Vũ chẳng khác gì là đang nhắc nhở họ, rất nhiều con cháu quý tộc lựa chọn công tác trong hệ thống đoàn thanh niên cũng là có nguyên nhân.
Đề bạt cán bộ trẻ tuổi, trong hệ thống đoàn thanh niên là tốc độ nhanh nhất.
Với thái độ công tác của Lý Xuân Vũ hiện nay, mặc dù có tấm biển Lý gia, nhưng muốn có được trọng dụng đề bat thì vô cùng khó khăn. Hơn nữa, cho dù lãnh đạo đơn vị có muốn đề bạt y, chỉ sợ Lý Xuân Vũ cũng sẽ không làm. Công tác tại các bộ và Ủy ban trung ương, những cán bộ trở xuống thì còn có thể nhàn nhã, nhưng một khi lên cấp Vụ, Cục rồi thì không còn lý tưởng như vậy nữa.
Đến đoàn thanh niên, có lẽ thái độ công tác của Lý Xuân Vũ sẽ chuyển biến 180o. Một khi làm ra thành tích, được cất nhắc chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lý Thạch Viễn lại trừng mắt nhìn con trai, lãnh đạm nói:
- Lý Xuân Vũ, công việc này, con làm được không?
Lý thiếu tất nhiên là không vui rồi. Cha đây là con thường người khác.
Lập tức cười ha hả nói:
- Ba, công tác khác làm tốt hay không thì con không dám cam đoan, tuy nhiên công trình Hy vọng này thì con nguyện ý thử một lần. Không phải là kéo tiền tài trợ sao? Khó khăn cũng không phải rất lớn.
Lý Thạch Viễn khóe miệng hiện lên ý cười.
Phạm Hồng Vũ đề xuất để cho Lý Xuân Vũ đến công tác tại đoàn trung ương, chỉ sợ không chỉ hướng về công trình Hy vọng không thôi, trọng điểm là ở chỗ “xây dựng quan hệ”. Có lẽ sau này sẽ còn có những con cháu quý tộc nổi bật khác tiến vào đoàn thanh niên công tác.
Khi làm tốt quan hệ với những người này, không chỉ có mạng lưới quan hệ của Lý Xuân Vũ không thôi, mà thông qua loại tiếp xúc này, đem mối quan hệ của những hào môn thế gia xích lại gần nhau hơn. Trong một số vấn đề, bề trên của nhà quyền quý thế gia ngại ra mặt, như vậy có thể thông qua thế hệ con cháu lộ ra tin tức cũng là có thể.
Ở một ý nào đó, Lý Xuân Vũ đảm nhiệm đại sứ thân thiệt của Lý gia.
Giống như lời Lý Xuân Vũ nói, với tính tình của y, Phạm Hồng Vũ đề xuất đề nghị này, có thể nói là biết cách dùng người.
- Xuân Vũ, anh không phải quen biết rất nhiều ông chủ lớn ở Lĩnh Nam và Hongkong sao? Bảo bọn họ quyên tiền cho công trình Hy vọng. Vừa làm từ thiện vừa tạo thanh danh.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nhắc nhở một câu.
Lý Xuân Vũ cười ha hả nói:
- Không thành vấn đề, tôi có biện pháp cho bọn họ xuất tiền túi.
Lý Thạch Viễn trong mắt hiện lên ý tán thưởng.
Phạm Hồng Vũ tiểu tử này suy nghĩ vấn đề thật đúng là chu đáo.
Lý gia ở Lĩnh Nam ảnh hưởng thật lớn, quả thật có quan hệ tốt với rất nhiều phú thương nổi danh. Lý Xuân Vũ giao tiếp nhiều với những phú thương này, trên danh nghĩa chính là Đại sứ Thân thiện rồi. Tuy rằng Lý Xuân Vũ là làm cho bọn họ xuất tiền túi, nhưng đối với những phú thương này mà nói, vì sự nghiệp từ thiện quyên chút tiền chính là chuyện đương nhiên. Chín trâu mất sợi lông không đáng kể, ai cũng sẽ không để ý.
Giúp đỡ cho các trẻ em địa khu nghèo khó trên cả nước được đi học, có con cháu dòng chính Lý gia tham dự trong đó nhất định là một chuyện tốt. Những người có công lớn nghe được, chỉ sợ đều gật đầu, khen ngợi vài câu.
Lý Xuân Vũ ở trong mắt bề trên nhà quyền quý ấn tượng nói không chừng sẽ được thay đổi. Nếu chẳng may ngày nào đó y thông suốt rồi, nguyện ý ở trên con đường làm quan mở ra thân thủ, đây sẽ là cơ sở vô cùng tốt.
- Tiểu Phạm, ý nghĩ này ở trong đầu cậu chuyển động không phải ngày một ngày hai nhỉ?
Lý Thạch Viễn uống một ngụm trà, cười hỏi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Không dám lừa gạt chú Lý, quả thật cháu đã suy nghĩ kỹ mấy ngày rồi. Sau khi đến thôn Đại Trần không lâu, cháu vẫn muốn tìm một biện pháp tốt, tận lực cấp quần chúng vùng núi một ít trợ giúp.
- Được, cậu có bao nhiêu ý tưởng nói ra hết đi, tôi sẽ tham mưu cho cậu.
Lý Thạch Viễn giọng điệu càng thêm hòa ái.
Lý Thu Vũ nhìn Phạm Hồng Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lưu quang tràn ngập, thực vì hắn mà cao hứng. Cô bé mặc dù không rành thế sự, nhưng cũng hiểu được, Phạm Hồng Vũ là thật sự chiếm được sự tán thành của cha mình.
Cũng không phải nói Phạm Hồng Vũ làm an bài này cho Lý Xuân Vũ, Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh liền không thể tưởng được. Mấu chốt là bọn họ đối với Lý Xuân Vũ vốn cực độ "thất vọng", cũng liền không lo lắng những thứ này. Nhưng mà điều này còn cần cơ hội. Nếu Trung ương Đoàn không muốn làm này Công trình Hy vọng, Phạm Hồng Vũ cũng sẽ không có ý tưởng này, Lý Xuân Vũ chính mình càng sẽ không nguyện ý nhận.
Phạm Hồng Vũ trên con đường làm quan, được Lý gia chính thức tán thành, ý nghĩa không giống bình thường.
Tuyệt không phải là người nào đều có thể bước qua cánh cửa lớn Lý gia..
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Vâng, những ý nghĩ này của cháu cũng chưa được thành thục, xin chú Lý và cô Hùng phê bình nhiều hơn.
- Ha ha, đây là đang trong nhà, không cần phải khiêm nhường như vậy. Có cái gì thì nói cái đó, nói sai rồi cũng đừng lo. Chúng ta đây không phải họp.
Lý Thạch Viễn cười nói, cảm xúc thật tốt.
- Chú Lý, cô Hùng, cháu có suy tính như vầy. Công trình Hy vọng của Trung ương Đoàn, theo như cháu hiểu rõ, trước mắt điểm chủ yếu vẫn là nhằm vào học sinh trung tiểu học. Cháu đề nghị Xuân Vũ sau khi qua đó, có thể thêm một cái nội dung đằng trước, chính là thành lập quỹ cho vay giúp đỡ người nghèo học tập, đặc biệt dành cho những học sinh gia đình nghèo khó đã thi lên đại học, trung học và trường kỹ thuật. Giai đoạn này, gia đình họ phải gánh nặng nhất. Mà bọn họ sau khi tốt nghiệp, lập tức liền có thể làm việc, có thu nhập vào. Vào lúc này mà bỏ học là điều đáng tiếc nhất. Quỹ cho vay giúp đỡ người nghèo học tập cũng không phải miễn phí cung cấp trợ giúp, mà là lấy hình thức cho vay cung cấp trợ giúp. Bọn họ lên đại học, xin quỹ học tập cho vay, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc, sẽ chậm rãi hoàn lại. So với miễn phí học bổng cũng có ý nghĩa khích lệ, hơn nữa có thể hình thành tuần hoàn tốt, có thể trường kỳ liên tục làm xuống, quy mô dần dần mở rộng. Phạm vi bao trùm càng lớn, những học sinh nghèo khó được lợi sẽ càng nhiều.
- Ừ, đề nghị này rất tốt, rất có tính xây dựng và khả năng dự đoán tương lai, tính thao tác cũng tương đối mạnh.
Hùng Diễm Linh ngắt lời, giọng điệu có chút tán thưởng.
Lý Thu Vũ cười hì hì nói:
- Con vốn nghĩ rằng nên chỉ điểm lãnh đạo trường học cấp cho từng học sinh nghèo khó của địa khu học bổng, nhưng chỉ sợ Hiệu trưởng sẽ không nghe con đâu, hì hì... Trưởng phòng Phạm phương pháp này so với ý kiến của con mạnh hơn nhiều. Mẹ, những học sinh vùng núi kia, cả đám đều rất khắc khổ, nhưng lại rất cố gắng. Bạn học Trần Tinh Duệ của con, mỗi lần có cuộc thi đều cầm cờ đi trước. Cậu ấy nếu có thể xin quỹ cho vay học tập, chờ sau khi cậu ấy tham gia công tác, nhất định sẽ hoàn trả lại. Bọn họ đều rất thành thực. Con thấy biện pháp này của Trưởng phòng Phạm thật tốt, nhất định sẽ giúp đỡ được rất nhiều người.
- Ơ, con gái của chúng ta khi nào thì trở nên khiêm nhường như vậy rồi hả?
Hùng Diễm Linh liếc Lý Thu Vũ một cái, cười trêu chọc một câu.
Lý Thu Vũ liền chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Mẹ, con bình thường đều rất khiêm tốn mà. Người ta nghĩ biện pháp thật là tốt nha...
Nhưng thật ra là tận hết sức lực, ra sức ủng hộ Trưởng phòng Phạm.
Lý Xuân Vũ gãi gãi đầu, nói:
- Biện pháp này, con cũng cho là không tệ, nhưng con lên tiếng thì có được không? Con chỉ là cán bộ cấp Trưởng phòng, còn đây là chuyện đại sự.
Hoá ra Lý thiếu cũng có lúc lo lắng.