Mục lục
[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Wanhoo


"Cung Lạc, anh hiểu cho em được không?" Tống Ngưng níu lấy ống tay áo Ninh Thư, giữ rất chặt, bàn tay run run, hằn cả khớp xương lên khiến người ta thương cực kỳ.


Ninh Thư cũng thấy xót xa, cô muốn đáp lại tình cảm của Tống Ngưng. Tống Ngưng yêu Cung Lạc chứ không yêu cô, nhưng Tống Ngưng muốn được cô trao trái tim cho cô ấy chứ không phải Cung Lạc trao mà.


"Em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây." Ninh Thư giật bàn tay níu áo mình của Tống Ngưng ra rồi đi thẳng ra ngoài phòng.


"Cung Lạc, Cung Lạc, sao anh lại tàn nhẫn với em thế." Giọng nói suy yếu của Tống Ngưng vang lên trong phòng bệnh.


Ninh Thư một đi không ngoảnh lại làm Tống Ngưng giận tím người. Tống Ngưng chưa từng thất bại bao giờ rất tức giận.


Rời khỏi bệnh viện rồi Ninh Thư mới thấy mình điên con mẹ nó rồi, trốn Tống Ngưng còn không kịp lại còn định tiến tới nữa à.


Về đến công ty, có người quỳ phịch trước mặt cô. Nếu không vì bảo vệ hình tượng chín chắn thì Ninh Thư đã suýt nhảy dựng lên.


Ninh Thư nhìn kỹ thì thấy An Noãn đang quỳ khóc sướt mướt trước mặt mình. Mặt cô ta tái mét, tóc tai rối bời, cần bao nhiêu nhếch nhác có bấy nhiêu lôi thôi.


Tự nhiên Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cốt truyện tính làm gì nữa vậy?


"Gì đấy." Ninh Thư tỏ rõ sự tức giận qua giọng nói, cô bước qua ngồi xuống ghế sô pha, "Rốt cuộc là làm sao?"


An Noãn lê gối qua trước mặt Ninh Thư, vừa khóc vừa xin: "Chủ tịch, xin anh giúp tôi với, xin anh giúp tôi với."


Lại trò gì nữa đây?


Ninh Thư mất kiên nhẫn, day trán. An Noãn thấy Ninh Thư chẳng nói gì thì dập đầu xin: "Chủ tịch, tôi xin anh đấy, tôi xin anh đấy."


"Có vấn đề gì thì nói đi." Ninh Thư bảo.


"Chủ tịch, anh có thể cho tôi vay năm trăm nghìn tệ được không?" An Noãn cũng thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng nhưng không còn cách nào nữa rồi.


Bây giờ đến phân đoạn bán thân trả nợ à?


Số tôi khổ quá nhưng tôi vẫn phải giữ vững nụ cười trên đôi môi. Ninh Thư hỏi: "Vay năm trăm nghìn tệ làm gì?"


"Em trai tôi nó..." Nước mắt An Noãn rớt liên tục xuống sàn, rõ ràng là cực đáng thương.


Ninh Thư nhắm mắt lại, không nói thì thôi.


"Chủ tịch, em trai tôi bị tai nạn bây giờ cần tiền phẫu thuật. Tôi chỉ quen anh có nhiều tiền thôi, xin anh cho tôi vay năm trăm nghìn tệ với, tôi sẽ trả anh mà." An Noãn khóc lóc nói.


Ninh Thư: ...


Biết ngay là kịch bản này mà.


Sao cô ta biết mình sẽ cho cô ta vay tiền để cô ta đi tìm mình đầu tiên, đây rõ ràng là hành vi từ trong tiềm thức.


Đây là cốt truyện.


Ninh Thư bắt chéo chân, hời hợt: "Sao tôi phải cho cô vay tiền, chúng ta chưa cả là bạn bè, đâu thân đến mức để cho vay được."


"Đúng vậy, nhưng giờ tôi túng quá rồi, tôi chỉ biết đi xin anh thôi." An Noãn cũng bất lực, giờ cô phải có được năm trăm nghìn tệ ở đây. Không có năm trăm nghìn tệ cô biết làm sao, em trai cô sẽ chết mất.


Em trai cô vẫn đang đợi cô trên bàn mổ đấy, đang đợi khoản tiền đó để cứu mạng đấy.


"Tôi nhất định sẽ trả anh mà chủ tịch. Anh bảo tôi quét dọn cả đời cũng được, tôi xin anh. Tôi không cần tiền lương nữa, tôi xin anh." An Noãn vẫn dập đầu với Ninh Thư.


Ninh Thư hít sâu, bảo: "Nếu đã vay tiền vậy cô cần vật thế chấp. Có ngân hàng có thể vay đấy, sao cô phải vay tôi."


An Noãn nói: "Tôi đã mang nhà đi vay nợ nhưng năm trăm nghìn tệ quá lớn, đợi duyệt lâu quá mà em tôi đang cần tiến gấp."


"Nghiêm trọng lắm à?" Ninh Thư hỏi.


An Noãn lau nước mắt, "Nó đang hôn mê bất tỉnh, chờ tiền để cứu thôi."


"Anh bảo tôi làm gì cũng được, tôi xin anh, chủ tịch, tôi xin anh." An Noãn khóc đỏ hoe mắt, đáng thương vô cùng.


Ninh Thư nghĩ ngợi rồi lấy một tấm séc năm trăm nghìn tệ chìa cho An Noãn. An Noãn vừa lau nước mắt vừa khóc vừa cười dập đầu với Ninh Thư: "Cảm ơn anh, cảm ơn anh."


"Từ từ đã, cô đã vay tiền thì phải viết giấy nợ chứ. Tiền của tôi đâu phải không khí." Ninh Thư bảo.


An Noãn nói ngay: "Tôi viết giấy ngay." An Noãn vừa rớt nước mắt vừa viết.


Ninh Thư đọc tờ giấy rồi đưa chi phiếu cho An Noãn, An Noãn lại dập đầu với Ninh Thư. Cầm chi phiếu đứng dậy mà chân run run, do quỳ lâu quá nên đứng dậy hơi lảo đảo, suýt thì cô ta bổ nhào vào lòng Ninh Thư, Ninh Thư quay phắt đi né tránh.


"Xin lỗi anh, xin lỗi anh, tôi không cố ý." An Noãn cuống quít xin lỗi, xấu hổ đến đỏ cả mặt.


Ninh Thư phẩy tay ý bảo cô ta đi đi, An Noãn vội vàng rời khỏi phòng làm việc.


Nhìn chiếc chi phiếu, Ninh Thư bật cười thành tiếng.


Không phải là cô tốt, mà là cốt truyện muốn cô với An Noãn có liên quan đến nhau nên mới để em trai An Noãn tai nạn. Giờ cô đã là chủ nợ của An Noãn rồi đấy, đúng là cốt truyện sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào thật.


Cả thế giới sống chỉ để phục vụ cho tình cảm của Cung Lạc với An Noãn, để cuộc tình của họ có thêm nhiều hiểu lầm hoặc là đâm chồi nảy lộc.


Tất cả mọi người đều là bước đệm cho tình yêu của hai người.


Lẽ trời bất nhân, vạn vật khốn khổ.


Cực đoan quá.


Có tiền mà muốn cứu ai là cứu ngay được.


Ninh Thư không muốn dùng giấy nợ để uy hiếp An Noãn gì đâu.


Ninh Thư day trán, chắc do sống trong bệnh viện lâu quá, thấy nhiều người vật lộn đấu tranh giữa sự sống và cái chết trong bệnh viện rồi nên Ninh Thư không nhắm mắt làm ngơ được.


Ninh Thư tự tát cho mình một phát, này thì thích đi làm mẹ thiên hạ này.


Tống Ngưng khỏi bệnh là lại đi làm lại, giúp Ninh Thư xử lý công việc chứ không tán tỉnh Ninh Thư nữa. Thể hiện quan hệ đồng nghiệp đúng mực như chưa hề có gì xảy ra.


Thấy Tống Ngưng như thế Ninh Thư đã thở phào. Cô thấy như này ổn lắm, có khi nguyên chủ về thấy vợ chưa cưới tốt như vậy sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì sao.


Tóm lại là không tán cô nữa là được rồi.


An Noãn cầm năm trăm nghìn tệ đi cứu em trai. Khi đi làm chạy vội qua cúi người cảm ơn Ninh Thư: "Cảm ơn anh chủ tịch, cảm ơn anh."


"Nhớ trả tôi năm trăm nghìn tệ." Ninh Thư lạnh nhạt.


An Noãn bĩu môi, bảo: "Tôi biết rồi, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để sớm trả năm trăm nghìn tệ cho anh."


An Noãn đi rồi, Tống Ngưng buộc phải hỏi Ninh Thư: "Sao anh lại cho cô ta vay tiền?"


Tống Ngưng nhướng mày, "Đừng bảo là bán thân năm trăm nghìn tệ cho anh nhé?"


Ninh Thư: ...


"Cô ta đáng giá thế à?" Tống Ngưng khinh bỉ, "Hoá ra anh thích kiểu đó."


Tống Ngưng thở dài, "Em không hiểu tại sao anh lại không thích em nữa, chắc là do em không ngây thơ như An Noãn?"


"Không, anh thấy em ổn hơn An Noãn." Ninh Thư thích con gái giỏi giang. Con gái tháo vát sẽ luôn sống sót ở bất cứ hoàn cảnh nào, không cần đàn ông như thiên thần bảo kê.


Tống Ngưng lườm nguýt, "Nếu em ổn hơn thế sao anh không thích em?"


Ninh Thư: ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK