Diệp Tích luôn thấy Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng với Nghê Tịnh song với cô chỉ có lạnh lùng đáng sợ.
Mặc dù vậy, một số hành động của Cảnh Thiếu Trạch vẫn làm trái tim Diệp Tích không nghe theo lý trí.
Diệp Tích cảm thấy mình bị Cảnh Thiếu Trạch bỡn cợt.
Diệp Tích hít sâu rời khỏi vòng vây của Cảnh Thiếu Trạch, cô không thể để anh ta làm rối bời trái tim cô nữa.
Diệp Tích đẩy Cảnh Thiếu Trạch lại thấy Ninh Thư đứng ngoài cửa, mặt cô ta tái mét: “Nghê Tịnh.”
Cảnh Thiếu Trạch quay phắt người lại, nhìn thấy Ninh Thư đứng vô cảm bên ngoài bèn mỉm cười dịu dàng hỏi: “Sao em lại vào đây?”
Ninh Thư chau mày: “Anh vào bếp lâu quá nên em vào xem sao.”
“Hai người?” Ninh Thư quan sát Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch đi ra khoác vai kéo Ninh Thư ra ngoài.
Lúc đi còn ngoảnh lại quắc mắt với Diệp Tích.
Diệp Tích rùng mình trước đôi mắt ấy.
Cảnh Thiếu Trạch rất yêu vợ anh ta.
“Thiếu Trạch qua mẹ bảo.” Mẹ chồng vừa gọi Cảnh Thiếu Trạch vừa nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư gạt bàn tay bá vai cô: “Anh qua đi, em về phòng trước.”
Cảnh Thiếu Trạch nói dịu dàng: “Em đi đi.”
Ninh Thư về phòng ngẫm xem nên làm gì. Nghê Tịnh đã không định quay về mà nhiệm vụ của cô là xử lý Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích.
Vậy ly hôn thôi.
Đỡ phải gai mắt.
Hành động của Cảnh Thiếu Trạch là lừa dối Nghê Tịnh, không thể cho Diệp Tích đẻ mướn không công được.
Ninh Thư đang nghĩ thì Cảnh Thiếu Trạch về phòng, ngồi bên giường nói chuyện với Ninh Thư: “Tịnh Tịnh, công ty có chút việc anh tăng ca không về, em ở nhà chú ý nhé.”
Ninh Thư nghi ngờ hỏi: “Việc gì mà gấp thế, tối rồi vẫn phải đến công ty.”
“Có dự án hợp tác cần xử lý gấp, anh là chủ tịch anh phải có mặt.” Cảnh Thiếu Trạch nói chuyện dịu dàng.
Nói dối!
Giọng dịu dàng cỡ nào cũng không giấu được đôi mắt gian xảo kia.
Ninh Thư gật đầu như thường: “Anh xử lý xong sớm, đừng thức khuya có hại lắm.”
Cảnh Thiếu Trạch xoa tay Ninh Thư rồi đi.
Ninh Thư khoanh chân tu luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường, trái tim đập nhanh làm cô rất khó chịu.
Nghê Tịnh ốm nhường này vẫn bị chồng phản bội. Khổ sở biết bao còn níu kéo chồng bằng bệnh tật.
Chỉ cần Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích ở gần nhau, Nghê Tịnh sẽ cố tình giả vờ lên cơn đau tim.
Cách đó không níu kéo được đã gửi gắm trái tim ở nơi khác. Khi một người không còn yêu bạn, bạn làm gì cũng chỉ là công cốc.
Khi anh hết yêu em, em chả là cái thá gì.
Quanh đi quẩn lại chỉ tự làm khổ mình.
Ninh Thư tiết ra một đống mồ hôi dừng tu luyện, đồng hồ chỉ mười một giờ đêm, tập trung cao độ nên đã luyện đến tận giờ này.
Ninh Thư tắm rửa rồi xuống dưới nhà uống nước, đi qua phòng Diệp Tích dưới tầng lại nghe thấy tiếng động bên trong.
Ninh Thư ghé tai sát tường nhưng chỉ nghe thấy loáng thoáng chứ không nghe rõ.
Ninh Thư nghĩ bụng, cô mở cửa chính khẽ khàng, đi vòng qua sân đến cửa sổ phòng Diệp Tích.
Phòng Diệp Tích vẫn sáng đèn, Ninh Thư nhìn qua khe cửa không che rèm thì thấy Cảnh Thiếu Trạch và Diệp Tích đang nằm trên giường, khung cảnh mới làm chuyện đó xong.
Cô nghe thấy tiếng Diệp Tích khóc lóc rấm rứt nho nhỏ.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn tấm lưng mịn màng của Diệp Tích, lật người cô ta bắt cô ta quay mặt về hướng mình: “Đừng tỏ thái độ đấy, đã cần tiền thì phải hi sinh.”
“Tôi…” Diệp Tích ngây dại, Cảnh Thiếu Trạch sầm mặt nhìn những vết đỏ trên người Diệp Tích, cúi đầu hôn môi Diệp Tích.
Ninh Thư trở vào trong nhà đá mạnh cửa phòng Diệp Tích.
Đẻ mướn là cho trứng của Nghê Tịnh đã thụ tinh t*ng trùng của Cảnh Thiếu Trạch vào bụng Diệp Tích, sao hai anh chị lại ngủ với nhau để sinh con?
1
Bà được đi học, anh chị không lừa được bà đâu.
Hai người trong phòng nghe tiếng rầm dừng ngay động tác. Cảnh Thiếu Trạch đắp chăn che kín cơ thể trần truồng của Diệp Tích.
Diệp Tích vô cùng hoảng hốt nhưng Cảnh Thiếu Trạch đắp chăn cho cô đã làm Diệp Tích gay mũi xốn xang.
Cảnh Thiếu Trạch chỉ mặc quần, để nguyên thân trần vạm vỡ quyến rũ, Diệp Tích thôi không dám nhìn, vùi cả người trong chăn.
Cảnh Thiếu Trạch chau mày ra mở cửa nhưng bên ngoài chẳng có ai, nhìn xung quanh cũng không có ai.
Là ai nghịch?
Cảnh Thiếu Trạch đóng cửa mặc quần áo.
Diệp Tích nhìn những ngón tay thon dài đóng cúc áo sơ mi vô cùng đẹp mắt của Cảnh Thiếu Trạch.
“Ai ở ngoài vậy?” Giọng Diệp Tích hơi khàn.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn cô ta: “Không có ai hết.”
Cảnh Thiếu Trạch cầm áo ngoài rồi đi.
Ninh Thư đạp cửa liền về phòng, lên xuống cầu thang lại đi quanh nhà làm trái tim cô hơi khó chịu.
Ninh Thư nằm ngủ mà mắt mở thao láo, cô cạn lời lắm, hai bọn họ được xem như “làm” nhiều sinh tình nhỉ.
Hương vị của Diệp Tích làm Cảnh Thiếu Trạch điên đảo, từ đây say mê cơ thể Diệp Tích.
Do bị bệnh nên Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh chỉ làm nhẹ nhàng, không có cảm giác thú tính sôi trào chinh phục phụ nữ của đàn ông.
Đó là tư vị mà Cảnh Thiếu Trạch chưa từng được cảm nhận ở Nghê Tịnh.
Vậy là hai bọn họ giấu Nghê Tịnh ngủ với nhau.
Cho đến tận khi Diệp Tích sinh con, Nghê Tịnh vẫn tưởng con Diệp Tích sinh là kết tinh của mình và Cảnh Thiếu Trạch.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch quyết định thuê người đẻ mướn, Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch đã đến bệnh viện đông lạnh trứng và t*ng trùng.
Sau lại mẹ Cảnh Thiếu Trạch đưa Diệp Tích về, cho Diệp Tích ở nhà để bồi bổ, đợi khi cơ thể đã ở trong trạng thái tốt nhất sẽ cấy trứng và t*ng trùng vào tử cung.
Sau khi Diệp Tích sinh con rồi biến mất, Nghê Tịnh hết lòng chăm con. Cuối cùng chết trên bàn phẫu thuật vì cơ thể bệnh tật hết kham nổi.