Ninh Thư lật chăn định đứng dậy, Cảnh Thiếu Trạch đã ngồi xổm đi dép cho Ninh Thư rất ân cần.
Sao Cảnh Thiếu Trạch phân chia nhân cách giỏi thế nhỉ, với cô một kiểu, với Diệp Tích một kiểu.
Tưởng thế vui lắm à?
Ninh Thư và Cảnh Thiếu Trạch xuống dưới nhà ăn cơm tối, mâm cơm có bố mẹ chồng và Diệp Tích nên tổng có năm người.
Trong bữa cơm chỉ có tiếng nhai nuốt từ tốn, không ai nói với ai câu nào. Ninh Thư nhìn Diệp Tích, Diệp Tích an phận ăn đồ ăn theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ.
Cảnh Thiếu Trạch vừa gắp cho Ninh Thư vừa lén nhìn Diệp Tích. Trùng hợp Diệp Tích cũng nhìn Cảnh Thiếu Trạch, cô ta cúi gằm mặt ngay.
Cơm nhà giàu ngon lắm, Ninh Thư ăn cơm của mình, mặc xác anh hai chị đang đánh mắt đưa tình.
“Mẹ có việc muốn nói.” Bà Cảnh đặt đũa xuống.
Cảnh Thiếu Trạch hỏi: “Có việc gì vậy mẹ?”
Bà Cảnh nhìn Diệp Tích rồi lại nhìn ông Cảnh: “Em muốn để Diệp Tích đi làm ở công ty.”
Diệp Tích ngạc nhiên, đi làm ở công ty?
Diệp Tích nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch cũng nhìn Diệp Tích, hai người nhìn nhau.
Ninh Thư nhăn mặt: “Sao phải để cô Diệp đi làm ở công ty vậy mẹ? Công việc của cô Diệp là điều dưỡng cơ thể chuẩn bị sinh con mà?”
Bà Cảnh nói: “Mẹ thấy Diệp Tích ở nhà rảnh rỗi chóng chán vậy chẳng bằng đi làm. Đi làm cũng nâng cao sức khoẻ, nói chung là khoẻ hơn ở nhà.”
“Con không đồng ý.” Cảnh Thiếu Trạch đặt cạch đôi đũa ra đều khó chịu: “Con không muốn thấy mặt cô ta, ở nhà đã thấy rồi đến công ty vẫn gặp.”
Diệp Tích không ngẩng đầu, chỉ gẩy bát cơm trông vừa tủi thân vừa đáng thương. Cảnh Thiếu Trạch lườm cô ta, bộ dạng của cô ta làm Cảnh Thiếu Trạch càng sầm mặt.
Không biết đang giận mình hay giận Diệp Tích.
Ninh Thư nhếch môi, rõ ràng vui như mở cờ trong bụng mà còn nói không đồng ý.
Thứ hèn hạ luôn luôn già mồm.
“Nói tóm lại là con không đồng ý để cô ta đi làm.” Cảnh Thiếu Trạch nhắc lại: “Cô ta không giống biết làm việc.”
“Diệp Tích phải đi làm, chuyện này không theo ý con được.” Bà Cảnh quả quyết. Lại bị mọi người đổ dồn con mắt, bà ta ho khan: “Ý của mẹ là để Diệp Tích đi ra ngoài sẽ tốt hơn, không phải ru rú trong nhà suốt ngày. Với cả làm gì có chuyện cho không Diệp Tích bao nhiêu là tiền, cho Diệp Tích đi làm càng tốt, tất cả vì giúp Diệp Tích sinh con khoẻ mạnh.”
Bà Cảnh nói: “Mẹ nhận thấy Diệp Tích bị gò bó trong nhà, đi làm cho có việc.”
Ninh Thư cười khẩy trong lòng, nói: “Ở công ty nhiều máy tính, nhiều bức xạ, rõ ràng rất có hại cho cơ thể cô Diệp. Tại sao mẹ lại khăng khăng để cô Diệp đi làm?”
“Cô Diệp bị gò bó khi ở nhà thì mua cho cô ấy căn nhà riêng, cho cô ấy điều dưỡng ở đó được mà.” Ninh Thư suy nghĩ chu đáo.
Diệp Tích đặt nĩa xuống: “Tôi muốn đi làm, tôi muốn làm việc để kiếm tiền.”
Ninh Thư nhìn mẹ chồng: “Thế mẹ định sắp xếp vị trí nào cho cô Diệp ạ?”
“Thư ký.” Bà Cảnh nói.
Thư ký của Cảnh Thiếu Trạch nhỉ.
Bà Cảnh đúng là làm tròn bổn phận của tú bà, nghĩ mọi cách cho Cảnh Thiếu Trạch ở riêng với Diệp Tích, cho hai anh chị sớm có thai.
Ninh Thư cười duyên dáng, chúc mẹ chồng thân yêu cũng gặp được kẻ thứ ba vô tội trong mọi trường hợp như Diệp Tích. Chúc chồng của mẹ tìm được ả bồ nhí vừa ngây thơ vừa lương thiện như Diệp Tích.
Bà Cảnh thấy Ninh Thư cứ nhìn mình bèn hỏi: “Cô không đồng ý à?”
“Làm gì có chuyện ấy mẹ.” Ninh Thư mỉm cười: “Mẹ nói gì con cũng nghe.”
Bấy giờ bà Cảnh mới gật đầu hài lòng, nói với Cảnh Thiếu Trạch: “Tiện đường sáng mai con đưa Diệp Tích đi làm luôn.”
“Hai đứa không được đi chung.” Ông Cảnh lên tiếng.
Ông đưa mắt qua Ninh Thư: “Thiếu Trạch đã có vợ không được đi chung xe với phụ nữ khác, vừa để lại tiếng xấu cho bản thân vừa ảnh hưởng hình tượng công ty.”
Bà Cảnh mất vui nhưng không dám cãi lời ông Cảnh.
Ăn tối xong Cảnh Thiếu Trạch dẫn Ninh Thư đi dạo tiêu cơm. Cảnh Thiếu Trạch vui ra mặt, rõ ràng rất vui vì được đi làm cùng Diệp Tích.
Dù đang đi dạo với cô nhưng chẳng biết suy nghĩ bay đến bên ai.
Ninh Thư dặn lòng đừng đá chết Cảnh Thiếu Trạch. Cô mỉm cười hiền hoà: “Em hơi mệt, mình về thôi anh.”
“Ừ.” Cảnh Thiếu Trạch đồng ý ngay, xoay người vào trong nhà. Bước chân thoăn thoắt vì trong nhà có Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch đã không cả buồn thể hiện cho có nữa rồi, Cảnh Thiếu Trạch như thế tất nhiên sẽ khiến Nghê Tịnh bắt bẻ, tạo phiền phức cho Diệp Tích.
Ví dụ như sai Diệp Tích như con ở, bắt cô ta đun nước rửa chén, hắt nước nóng vào mặt cô ta, giội nước lạnh vào người cô ta.
Những lúc như thế, Diệp Tích luôn luôn nhẫn nhịn.
Còn Nghê Tịnh chỉ nhận lại sự ghét bỏ từ Cảnh Thiếu Trạch, càng làm Cảnh Thiếu Trạch bảo vệ Diệp Tích, chỉ thẳng mặt trách Nghê Tịnh: “Em khác xưa rồi, sao em lại độc ác thế chứ.”
Nói như thằng chó Cảnh Thiếu Trạch mày không khác xưa ấy, mày cũng có phải là con chó ngày xưa Nghê Tịnh quen đâu.
Là anh ta thay lòng đổi dạ, chán chẳng buồn thể hiện cái mác anh chồng mẫu mực.
Tình yêu không có lỗi, lỗi ở không yêu.
Yêu yêu cái con mẹ mày!
Ninh Thư nhận thấy mỗi lần làm nhiệm vụ là thêm một lần khiêu chiến giới hạn nhận thức.
Không yêu thì chết à, thế hai anh chị đi chết luôn hộ cái.
Chắc do ngày mai có nhiều thời gian ở bên Diệp Tích nên đêm nay Cảnh Thiếu Trạch không lén xuống phòng cô ta.
Anh ta rất hưng phấn, mỉm cười khi thấy Ninh Thư cứ nhìn mình mãi. Nụ cười của anh ta khác nụ cười dịu dàng thường ngày.
Nụ cười đó nói rõ Cảnh Thiếu Trạch đang vui ngần nào.
“Sao Tịnh Tịnh lại nhìn anh như thế.” Ninh Thư hôn phớt trán Ninh Thư, đưa ngón tay trắng trẻo định cởi cúc áo vợ.
Ninh Thư: →_→
“Ngực em khó chịu, em không khoẻ lắm.” Ninh Thư xoa ngực.
Cảnh Thiếu Trạch dừng tay, thở phào: “Vậy thôi, mình ngủ sớm em.”
Cái bộ dạng thoát được một kiếp của Cảnh Thiếu Trạch làm Ninh Thư cạn lời.