Nhất thời Cảnh Thiếu Trạch không đứng dậy được, Ninh Thư lén lấy ngân châm trong túi xách ra lại gần vỗ lưng Cảnh Thiếu Trạch, nhanh tay chích vào eo anh ta.
Cảnh Thiếu Trạch đau nhức toàn thân, bị vỗ cũng hét lên vì đau nên giấu được cái đau chích kim.
Ninh Thư lạnh giọng: “Tôi biết anh toan tính điều gì, đừng bao giờ nghĩ phụ nữ ngu.”
Cảnh Thiếu Trạch giả vờ yêu lại chẳng vì hai trăm triệu thì không?
Cảnh Thiếu Trạch đau toát mồ hôi hột, ngoảnh đầu trừng đôi mắt đục ngầu nhìn Ninh Thư, cắn răng hận thù: “Tôi rất muốn xem cô xa tôi sẽ hạnh phúc nhường nào.”
Ninh Thư cười khẽ: “Vậy cùng chờ xem. Nhưng tôi biết chắc anh sẽ không bao giờ hạnh phúc. Anh là thằng đàn ông vô kỷ luật, vô trách nhiệm với gia đình, không cho vợ được cảm giác an toàn, cuộc sống của anh sẽ rối tung.”
Dù hào quang của anh có sáng đến đâu, mọi thứ cứ tiếp diễn theo chiều hướng xấu và rồi sẽ sụp đổ nhanh thôi.
Buông thả phải trả giá đắt.
“Chúc anh hạnh phúc.” Ninh Thư rời đi.
Ninh Thư đến ngân hàng đổi chi phiếu, tài khoản ngân hàng của cô có thêm một khoản tiền lớn. Ninh Thư dùng tiền mua rất nhiều cổ phiếu rải rác của công ty nhà họ Cảnh.
Thời gian gần đây công ty nhà họ Cảnh làm ăn thua lỗ, Ninh Thư đã mua rất nhiều cổ phần của các cổ đông nhỏ lẻ.
Cổ đông nhỏ lẻ thấy tình hình công ty khó khăn, lại thêm Ninh Thư mua với giá rất cao nên đã sang tên cho Ninh Thư, Ninh Thư đã gom được kha khá cổ phần công ty nhà họ Cảnh.
Ngày hôm ấy Cảnh Thiếu Trạch về nhà với đầy thương tích, Diệp Tích hỏi sao bị thương, Cảnh Thiếu Trạch nói bị Nghê Tịnh đánh.
Diệp Tích khó chịu ra mặt vì Cảnh Thiếu Trạch gặp Nghê Tịnh. Diệp Tích gọi cho Ninh Thư nhắc nhở Ninh Thư rằng hai người đã ly hôn này kia, đừng gặp Cảnh Thiếu Trạch nữa.
Ninh Thư tắt máy ngán ngẩm.
Cảnh Thiếu Trạch đau mất mấy ngày, cũng tức gần chết. Nhớ đến Ninh Thư báo cảnh sát hai lần, lần này anh cũng báo cảnh sát chuyện Ninh Thư cố tình đánh anh, phạm tội cố tình gây thương tích.
Cảnh sát tìm đến Ninh Thư, Ninh Thư bảo: “Khi đó tôi đang cầm chi phiếu hai trăm triệu, anh ta giữ tay tôi định cướp chi phiếu, tôi chỉ tự vệ thôi. Quán cà phê có camera, các chú có thể kiểm tra xem.”
Cảnh Thiếu Trạch: Khụ…
Trơ tráo.
Cảnh Thiếu Trạch luôn tìm cơ hội trả thù Ninh Thư, nhưng Ninh Thư toàn ở nhà hiếm khi ra ngoài, có ra cũng dẫn theo rất nhiều người.
Cảnh Thiếu Trạch tức giận, cô ta tưởng mình nổi tiếng lắm chắc.
Nhưng chẳng bao lâu sau Cảnh Thiếu Trạch cũng không còn tâm trạng gây sự với Ninh Thư nữa, bởi vì anh phát hiện cơ thể anh có vấn đề, anh không còn kéo dài được như trước.
Thêm cả khó chào cờ làm Diệp Tích rất bực bội, mất vui.
Cảnh Thiếu Trạch chấp nhận nhục mặt đi viện kiểm tra. Bác sĩ nói cái gì mà dây thần kinh bị chặn, tắc tuyến tiền liệt cần phẫu thuật.
Nghe phải động dao vào chỗ đó Cảnh Thiếu Trạch sợ chạy biến.
Cảnh Thiếu Trạch lại khám bác sĩ trung y nổi tiếng, bác sĩ nói thận Cảnh Thiếu Trạch hư hỏng nghiêm trọng, phải bớt quan hệ.
Cảnh Thiếu Trạch lặng người, đã bị vô sinh giờ bị cả vô năng?
Trong cơn giận dữ, tối hôm ấy Cảnh Thiếu Trạch muốn cùng Diệp Tích kiểm tra xem anh ta có vô năng thật không, kết quả mới chút đã bắn.
Cảnh Thiếu Trạch điên tiết nhảy xuống giường, giữ nguyên cơ thể trần truồng đập phá đồ đạc trong phòng.
Diệp Tích ngồi trên giường mắt không rời Cảnh Thiếu Trạch, ánh mắt phức tạp phải biết.
Tiếng động quá to đánh động ông bà Cảnh. Cảnh Thiếu Trạch đành kiềm chế cảm xúc nói dối bố mẹ.
Anh đâu thể nói với bố mẹ anh bị vô năng.
Sáng hôm sau bà Cảnh mắng Diệp Tích một trận.
Bà Cảnh ngứa mắt Diệp Tích sẵn, nhà họ Diệp nào có giàu như nhà họ Cảnh, vậy nên bà ta càng chửi hăng, chẳng cần nề mặt.
Diệp Tích không sinh cháu trai vàng ngọc cho họ Cảnh như trong cốt truyện, bà Cảnh cực kỳ ghét cô con dâu mới.
Diệp Tích vừa bất lực vừa xót xa, Cảnh Thiếu Trạch lại đang thừ người không nói đỡ cho cô.
Diệp Tích chạnh lòng, bắt đầu xót xa cho nửa đời còn lại của mình.
Cô cứ tưởng mình đã chạm đến hạnh phúc, lại chẳng ngờ có hôm nay, biết vậy…
Biết vậy cô đã quyết tâm bỏ trốn, cô sẽ không vừa không có con vừa có chồng mà cũng như goá phụ.
Diệp Tích chán đời vô cùng.
Cuộc sống này khác hoàn toàn những gì cô mong muốn.
Bà Cảnh có tiếng xấu, không được ai mời tham gia tiệc tùng.
Rảnh rỗi cả ngày bắt đầu hoá thân thành bà mẹ chồng độc ác hành hạ con dâu Diệp Tích.
Rõ ràng có giúp việc nhưng bắt Diệp Tích phải nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp.
Diệp Tích ức lắm, Cảnh Thiếu Trạch không nhìn nổi mới nói vài câu. Cảnh Thiếu Trạch chột dạ với Diệp Tích bởi anh vô năng trong chuyện kia.
Bà Cảnh đang hành con dâu vui thì có một người phụ nữ vác bụng bầu đến.
Cô ta ngang ngược nói đứa bé trong bụng cô là con của ông Cảnh mà chắc chắn là con trai, là người nối dõi nhà họ Cảnh.
Bà Cảnh dồ hết cả người, vác đồ đạc đập vào bụng người phụ nữ kia hòng đập chết nghiệt chủng trong bụng.
Đứa con này là kế hoạch của người phụ nữ, tất nhiên cô ta phải bảo vệ nó.
Diệp Tích chỉ đừng bàng quan nhếch môi cười sung sướng, không định giúp đỡ bà Cảnh.
Bố con ông Cảnh nhận được tin chạy về nhìn chằm chằm cái bụng hơi gồ của người phụ nữ.
Ông Cảnh không quen cô ta, ông không tin em bé trong bụng là con mình.
Người phụ nữ hết cách đành kể lại chuyện cô ta chửa con của ông Cảnh thế nào, lại còn đảm bảo trăm phần trăm đây là con trai.
Bà Cảnh biết con đàn bà vô liêm sỉ kia trộm t*ng trùng của ông Cảnh thì tức đến muốn phá nhà, muốn giết chết cô ả.
Ông Cảnh không dám làm liều, lỡ đây là con ông thật thì sao.
Bà Cảnh thiếu bước tự tử, rất muốn cô ả đắc chí kia chết cùng.
Bà Cảnh vô cùng sợ hãi và bất an, người phụ nữ vác bụng bầu đến vừa trẻ vừa xinh lại đang chửa con chồng bà.
Nay bà già rồi, chưa chắc giữ được chồng, lỡ chồng bà bị cô ta cuỗm mất thì sao.
Bà Cảnh cảm thấy có con dao chọc ngoáy trái tim bà, bà đau lắm, đau đến muốn từ giã cõi đời.