“Ừ.”
Cơn chóng mặt ập đến, sau khi linh hồn và cơ thể đã sáp nhập, Ninh Thư mở mắt, người cô dinh dính, đang nằm trên chiếu nhưng vẫn nóng khiếp người.
Bên ngoài trời tối, trên bàn có bấc đèn dầu, trong phòng có bốn chiếc giường, thỉnh thoảng có người đang ngủ trở mình.
Khuya, đâu đó tiếng ve rả rích.
Ninh Thư khát nước, cô qua bàn rót nước, một chén nước mát lạnh đủ đỡ cơn khát.
Uống nước xong Ninh Thư về giường tiếp nhận cốt truyện.
Ninh Thư trong nhiệm vụ này là nha hoàn tên Diệu Lăng. Chủ tử là Tống Cách cách, thị thiếp của Dận Chân, chết trong cuộc chiến gia đấu bởi nhiều nguyên do.
Thế giới này là một mớ bòng bong.
Đây là thế giới thuộc thời đại nhà Thanh, có một cô gái xuyên không đến tham gia vào cuộc chiến giành ngai vàng cam go. Các hoàng tử mỗi người một vẻ, ai cũng xuất sắc hơn người.
Đa số các cô gái đều thích Tứ a ca1.
Dận Chân là hoàng đế tương lai, hắn được biết đến là người khó đoán, đa nghi, tàn nhẫn, hiểm độc. Cô gái nào cũng muốn chinh phục đế vương lạnh lùng, nổi tiếng trong lịch sử này.
Công cuộc chinh phục đế vương lạnh lùng đầy tính thách thức. Cảm giác khi làm tảng băng tan chảy, yêu mình cuồng nhiệt, lạnh lùng với người khác nhưng chỉ ấm áp với mỗi mình quá đỗi uyệt vời.
Ai cũng muốn được đế vương yêu, được đế vương chiều, được vào cung trở thành phi tử, hoàng hậu.
Tóm lại, ai cũng muốn yêu hoàng đế.
Hậu viện nhà Tứ gia có người xuyên không, có người sống lại, có người thực thi nhiệm vụ, riêng có tận hai Nữu Hộ Lộc thị, nghe như bao cả dòng họ Nữu Hộ Lộc.
Đúng vậy, Nữu Hộ Lộc chính là dòng họ trụ vững ba đời vua, từ thị thiếp đến Quý phi lên Hoàng hậu, và cuối cùng là Thái hậu mà vua Càn Long hết mực tận hiếu.
Ai cũng thích Dận Chân – người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến giành ngai vàng. Có người lợi dụng kiến thức lịch sử để giúp Dận Chân chiến thắng, vậy nên đây là một thế giới hỗn loạn.
Dận Chân cũng khổ, bao nhiêu người dõi theo từng hành động của hắn ta.
Rõ ràng Dận Chân vẫn đang một lòng một dạ phò tá Thái tử, vậy mà bao nhiêu cô gái kéo nhau gia nhập hậu viện của hắn.
Nhiệm vụ tập sự: Bảo vệ đứa con chết yểu của Tống thị, không để đứa con chết sớm.
Ninh Thư sắp xếp lại các dữ kiện, địa vị Tống thị không cao. Cô là cung nữ mà vua Khang Hi ban cho Tứ a ca, là người hướng dẫn Dận Chân chuyện phòng the, cũng chính là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân.
Lần đầu tiên của Dận Chân trao cho cô ta.
Về sau Dận Chân lấy Đích Phúc tấn2 Ô Lạp Na Lạp thị, Tống thị cũng trở thành một Cách cách3 của hậu viện.
Mặc dù vậy, Tống thị không được Dận Chân thích cho lắm. Cô ta không biết yên phận, luôn kiêu ngạo mình là người phụ nữ đầu tiên hầu phòng cũng như sinh con cho Dận Chân.
Vấn đề là hai cô con gái của Tống thị gồm Hoàng trưởng nữ và Hoàng tam nữ đều chết yểu.
Có lẽ chỉ có hậu viện nhà Tứ gia mới phong ba bão táp nhường này.
Ninh Thư sắp xếp thông tin xong, cô đã xác định rõ phương hướng của nhiệm vụ là cần bảo toàn tính mạng, không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến hậu viện của các cô gái để rồi trở thành con tốt thí.
Đã đến giờ thức dậy, ba thị nữ kia cũng lục tục thức dậy, Ninh Thư cũng thế, cô mặc quần áo đặt sẵn trên giường.
Quần áo phổ biến thời nhà Thanh là váy dáng dài, cổ tròn, vạt vuông xẻ hai bên, mặc kèm một chiếc áo không tay bên ngoài.
Phải mày mò mất một lúc Ninh Thư mặc xong quần áo, cô tiếp tục cài trâm hoa lấy từ trong hộp đặt đầu giường lên búi tóc, rồi đến hầu Tống Cách cách chuẩn bị thức giấc.
Ninh Thư qua nhà bếp bưng nước ấm đến sân của Tống Cách cách. Mang nước vào trong phòng, Tống Cách cách cũng vừa mới thức dậy, hãng còn đang súc miệng mặc quần áo.
Trách nhiệm của Ninh Thư là rửa mặt cho Tống Cách cách.
Ninh Thư vắt kiệt khăn ướt, lau mặt cẩn thận cho Tống Cách cách. Tống Cách cách ngay gần kề ngồi ngay ngắn, khuôn mặt trái xoan, trán cao, da dẻ mịn màng, tướng tá có phúc, đó là lý do mà Khang Hi đã ban cô ta cho Dận Chân.
Lau mặt xong đến lau tay, cuối cùng là mang chậu nước rời khỏi phòng Tống Cách cách.
Tống Cách cách gọi Ninh Thư lại, Ninh Thư thắc mắc hỏi Tống Cách cách: “Cách cách gọi nô tỳ có việc gì ạ?”
“Trâm hoa của ngươi đẹp lắm.” Tống Cách cách nói.
Ninh Thư giật mình, tự hỏi có phải trâm của cô vượt phép không?
Chắc là không đâu, không có trang sức nào trong hộp của Diệu Lăng không vượt ngoài thân phận.
“Cảm ơn Cách cách đã khen.” Ninh Thư chỉ biết cảm ơn.
Tống Cách cách nói tiếp: “Ta không thích màu của nó, sau này đừng cài nữa.” Tống Cách cách vừa nói vừa giơ ngón trỏ vuốt tóc mai điệu đà.
Ninh Thư tháo trâm ngay, Tống Cách cách không còn ý kiến.
Ninh Thư lui ra ngoài, chỉ tiếp xúc một chốc ngắn ngủi nhưng cô đã hiểu ang áng tính Tống thị. Cô ta rất ghét việc người hầu thoát khỏi tầm kiểm soát. Nói không thích màu trâm của cô, thực chất không thích người hầu xinh đẹp.
Chắc sợ người hầu quyến rũ Dận Chân.
Tống Cách cách dẫn nha hoàn Hồng Mai qua thỉnh an Đích Phúc tấn, Ninh Thư được phép ăn sáng sau đó về phòng cất trâm vào chỗ cũ, thay bằng một cái trâm bạc.
Ninh Thư cực kỳ cẩn thận với nhiệm vụ này.
Tống Cách cách chỉ là một Cách cách nhưng vô cùng hống hách với người hầu. Cô chỉ là một người hầu mạng sống nằm trong tay chủ tử, rất dễ trở thành quân cờ hy sinh trong cuộc chiến của tuyến nhân vật chính.
Hơn nữa cái chết của nguyên chủ Diệu Lăng cũng được cấu thành một phần do người chủ Tống Cách cách.
Đúng như anh tóc bạc nói, bảo toàn tính mạng là điều quan trọng nhất.
Cô đang thắc mắc không biết Tống Cách cách đã có thai hay chưa.
Ba nha hoàn chung phòng cũng đã quay về nhưng ba người này không chung chủ với Ninh Thư. Bốn bọn cô ở chung phòng vì không phải nha hoàn bậc cao.
Ba nha hoàn thấy Ninh Thư không có ý nói chuyện, mỗi người một chủ, thân quá không hay.
Ninh Thư để ý thấy ba nha hoàn ăn mặc giản dị, biết mình biết ta, kể ra cái trâm hoa của cô hơi khác biệt thật.
“Cô còn ngồi ngây ra đó à Diệu Lăng, Cách cách ngất rồi mau bưng nước đến đi.” Một nha hoàn sốt ruột chạy vào gọi rồi lại hớt hải chạy đi.
Ninh Thư nhanh chân qua bếp đun nước rồi mang nước ấm đến sân của Tống Cách cách.
Trong phòng có nhiều người, một cô gái mặc quần áo đẹp hơn hẳn ngồi ngoài phòng khách, Ninh Thư bưng chậu nước chào họ rồi bê chậu vào trong.
Đại phu đang bắt mạch cho Tống Cách cách sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường. Ninh Thư đặt chậu nước xuống rồi lau mồ hôi lấm tấm cho cô ta.