Không biết có phải do sức mạnh tinh thần của cô còn yếu không mà cô đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn không đưa được kình khí ra ngoài.
Ninh Thư chỉ biết thử đi thử lại, cùng với bảo toàn tính mạng, Ninh Thư vẫn rất muốn hoàn thành nhiệm vụ.
Ngoài ăn cơm, cô dành cả thời gian ngủ vào việc tập tành. Cuối cùng sau nửa tháng đã dẫn kình khí ra ngón tay thành công.
Ninh Thư vui lắm, dẫn được kình khí ra ngoài cũng xem như học được cách tấn công, tuy nhiên để tấn công được còn phải chờ khi tinh thần đã mạnh.
Chứ kình khí như sợi tóc của cô không đủ lực để tấn công.
Đêm đến Ninh Thư lại dấm dúi nấu sữa mang đến phòng bà vú. Nhìn em bé trong nôi, Ninh Thư chạm vào tiểu cách cách, truyền kình khí sang người con bé.
Tiểu cách cách bỗng khóc oe oe khi kình khí đang truyền vào người, Ninh Thư giật mình bịt miệng nó. Bà vú chỉ nhăn mặt trở mình, chắc do thấy em bé đã nín nên không thức dậy kiểm tra.
Ninh Thư khó hiểu, năng lượng này rất ôn hoà, sao con bé lại khóc?
Em bé nhắm tịt mắt làm Ninh Thư giật thót, không biết có chết hay không. Cô sờ ngực vội, trái tim vẫn đang đập.
Có vẻ nó khó chịu lắm, không cả thèm uống sữa. Ninh Thư đặt em bé về nôi, đắp cho em bé tấm chăn mỏng.
Cầm sữa cừu ra ngoài, nhìn sữa cừu màu trắng đục và thế là Ninh Thư uống ừng ực hết cả bát.
Ninh Thư khá yên tâm, có kình khí của Tuyệt Thế Võ Công thay đổi cơ thể tiểu cách cách, tiểu cách cách sẽ không chết yểu dễ dàng.
Ninh Thư chuyển từ mỗi đêm sang cách đêm đến gặp tiểu cách cách vì thỉnh thoảng Nữu Hộ Lộc thị sai cô gác đêm.
Việc gác đêm đâu đến lượt nha hoàn dọn dẹp như cô làm, lẽ nào Nữu Hộ Lộc thị định trọng dụng cô?
Ninh Thư không có ý kiến, bảo cô gác thì cô gác. Gác đêm không được ngủ, vừa hay cô cũng luyện Tuyệt Thế Võ Công, luyện ra nhiều kình khí vừa tăng cường thể lực vừa có thêm để chuyển cho tiểu cách cách một ít.
Tối nay Ninh Thư lại gác đêm, Ninh Thư hầu Nữu Hộ Lộc thị ngủ, Nữu Hộ Lộc thị vươn tay sai Ninh Thư: “Bắt mạch cho ta.”
Ninh Thư sờ cổ tay Nữu Hộ Lộc thị, lúc sau trả lời trước cái nhìn của chủ: “Cách cách rất khoẻ.”
Nữu Hộ Lộc thị nhăn mày, thở dài thu tay về.
Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị đã chửa gần năm tháng, Lý Cách cách cũng có biểu hiện mang thai, Dận Chân cũng hay qua sân cô mà tại sao cô vẫn chưa có tin gì?
“Cách cách đừng lo lắng, duyên đến thì sẽ có thai thôi ạ.” Vẫn chưa đến ngày Càn Long tương lai xuất hiện, không cần vội thế.
“Ngươi lui đi.” Nữu Hộ Lộc thị mím môi.
Ninh Thư nhún chào rời phòng, cô ngồi ghế bên ngoài bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
“Oe oe oe…”
Nửa đêm, phủ bối lặc chìm trong yên tĩnh lại bỗng có tiếng khóc oe oe ngày một to và vang.
Đèn các phòng thắp sáng dần.
“Tiếng gì thế Diệu Lăng, trẻ con khóc à?” Nữu Hộ Lộc thị hỏi vọng ra bằng giọng ngái ngủ.
Ninh Thư vào trong thưa: “Chắc là tiểu cách cách khóc ạ.”
Ninh Thư nhăn mày sốt ruột, tại sao lại khóc.
“Chúng ta có cần qua xem không ạ?” Ninh Thư hỏi Nữu Hộ Lộc thị.
Nữu Hộ Lộc thị rời giường, Ninh Thư phủ thêm áo ngoài cho cô ta. Nữu Hộ Lộc thị nghĩ ngợi rồi nói: “Ngươi qua xem tình hình bên chủ viện, nếu chủ viện không có động tĩnh gì vậy chúng ta cũng không đi.”
Ninh Thư nhún người, trên đường qua chủ viện gặp Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị. Dận Chân dìu Ô Lạp Na Lạp thị với cái bụng to, nhiều hầu theo sau.
Nhìn hướng đi chắc hẳn qua sân Tống Cách cách.
Ninh Thư nhanh chân chạy về thưa: “Bẩm Cách cách, Bối lặc gia và Phúc tấn đều đã qua đó ạ.”
“Thế chúng ta cũng đi.” Nữu Hộ Lộc thị rửa mặt búi tóc đơn giản rồi đi ngay.
Ninh Thư theo sau Nữu Hộ Lộc thị, đến sân của Tống Cách cách, chưa vào trong đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu cách cách xen với giọng của Tống Cách cách.
Nữu Hộ Lộc thị tạm dừng một lát mới vào trong. Ninh Thư vào theo trong sốt ruột. Nhìn thấy Tống Cách cách vừa bế con vừa khóc vừa mắng bà vú đang quỳ: “Bà là đồ độc ác, sao bà lại làm vậy với con ta.”
Dận Chân sầm mặt: “Bà vú này là thế nào, ta qua thăm lại thấy bà ta động tay động chân với con. Con của ta không đến lượt kẻ nô tài hành hạ.”
Bà vú nghệt mặt tái mét. Bị bắt tại trận làm bà chẳng còn đường chối cãi.
Em bé vẫn đang khóc, Tống Cách cách dỗ thế nào cũng vẫn đạp đá chân tay, Tống Cách cách bị tiểu cách cách đạp đau cả người.
“Con bé bị làm sao vậy?” Ô Lạp Na Lạp thị tỏ ra mệt mỏi do đang mang thai mà đêm hôm bị quấy nhiễu. Dận Chân thấy vậy càng chau gắt lông mày hơn, đanh mắt nhìn Tống thị. Khuôn mặt vốn đã không có nhiều biểu cảm giờ phút này càng đáng sợ.
“Thế con bị làm sao?” Dận Chân gắt giọng hỏi Tống Cách cách.
Tống Cách cách chực chờ nước mắt, cô đâu biết con bị làm sao. Bị Dận Chân hỏi làm cô vừa giận vừa nôn nóng, liên tục dỗ con, vô cùng sợ làm Dận Chân mất hứng.
Ninh Thư nói thầm với Nữu Hộ Lộc thị: “Bẩm Cách cách, chắc là tiểu cách cách đói ạ.”
Bình thường tầm này cô sẽ bón sữa cho nó, kể từ khi cô chuyển kình khí sang nó sẽ khoẻ hơn, cần ăn nhiều hơn, uống hết được một bát sữa cừu.
Kình khí đang bồi dưỡng cơ thể tiểu cách cách, giúp con bé ngày một khoẻ lên.
Nhưng hôm nay cô phải gác đêm không mang sữa qua được, nó đói nên chỉ biết khóc để nhắc nhở người lớn.
Ninh Thư không ngờ bà vú lại to gan dám đánh em bé. Mặc dù không quan tâm nhưng vẫn là con của Dận Chân, không đến lượt bà ta hành hạ.
Nói cũng tại người mẹ Tống Cách cách không yêu thương con gái, thỉnh thoảng mới bảo bà vú bế con qua thăm vài ba phút, sau lại sai bế đi nên bà vú càng bỏ bê hơn.