“Xông lên đi.” Ninh Thư vẫy gọi Thanh Việt.
Thanh Việt nói thẳng: “Cô không thắng được ta.”
Ninh Thư phóng kình khí, rồng vàng gầm lên lao ra ngoài tấn công Thanh Việt, thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Việt con rồng bỗng gầm nhỏ hơn một chút.
Thanh Việt quan sát rồng vàng nghiêm túc, hắn ngạc nhiên: “Nó đã có ý thức.”
Ninh Thư cũng thấy thế, cô có cảm giác rồng vàng tự có ý thức, cô hỏi Thanh Việt: “Ngươi biết tại sao không?”
“Hơi thở rất quen thuộc, trước đó ta không chắn chắn là cô còn giờ thì chắc chắn.” Thanh Việt gật gù chìa tay đón rồng vàng, rồng vàng bay lượn trên lòng bàn tay hắn.
Định mệnh, đang đánh nhau mà.
Ninh Thư ra lệnh trong ý thức, thu kình khí rồng vàng về đan điền.
Thanh Việt nói: “Công pháp tu luyện của cô rất mạnh nên rồng vàng mới bắt đầu có ý thức.
Ngày cô lấy được Tuyệt Thế Võ Công, cô tưởng đó chỉ là cuốn bí kíp võ công tầm thường, thế mà cô vẫn luyện nó đến tận hôm nay.
Sống trong thế giới dồi dào linh khí mới phát huy được hết sức mạnh ghê gớm của cuốn bí kíp.
“Đánh nào.” Ninh Thư hất cằm, lao vào đấm Thanh Việt.
Thanh Việt vẫn đứng im, hắn vung tay hất Ninh Thư ra nhẹ như hất con ruồi. Ninh Thư đập vào tường lộn nhào cả lục phủ ngũ tạng.
Đậu má, tên này đúng là lão quái vật có khác, mạnh hơn Thanh Hoa Quân nhiều.
Thanh Việt nhăn mặt: “Cô có sao không? Tôi cảm thấy bị đất trời phản phệ.”
Ninh Thư: →_→
Sao cứ toàn nói mấy câu khó hiểu thế nhỉ.
Làm cô thấy mình như con ngu.
“Ta tấn công cô cảm thấy bị đất trời tước mất một chút tuổi thọ.” Thanh Việt chau gắt lông mày: “Cô là ai?”
Ninh Thư đang cố gắng hiểu câu nói của Thanh Việt: “Nghĩa là sao, ngươi nói dễ hiểu hơn đi.”
“Nói đúng hơn cô là người được đất trời lựa chọn.” Thanh Việt quan sát Ninh Thư: “Người bình thường không cảm nhận được bị tước mất tuổi thọ nhưng ta cảm nhận được.”
Ninh Thư gật đầu: “Ý của ngươi ta là một phần của đất trời?”
Chú em trêu bà đúng không, bà trở thành nhân vật chính từ khi nào vậy.
Tóm lại Ninh Thư thấy thế giới này bị thủng một lỗi to, cô sợ lắm.
Ninh Thư rất muốn xong nhanh nhiệm vụ, mẹ kiếp, cô hoang mang lắm rồi, cô không thể ở đây lâu thêm nữa.
“Ngươi cảm thấy ta đang ở trình độ nào?” Ninh Thư hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt suy nghĩ cẩn thận: “Ngang ngửa cảnh giới Kim Đan.”
Kim Đan à, Thanh Hoa Quân là Hoá Thần cao hơn cô một bậc, khoảng cách hơi bị xa.
Lúc đánh nhau với Thanh Hoa Quân còn yếu hơn bây giờ, bảo sao thua thảm.
Và cũng rõ ràng Kim Đan không thể thắng được ma tướng, cô vẫn phải đợi thăng cấp đã rồi hãng về.
Cô phải giải trừ cấm chế bởi vì ông bố Ma tộc dễ dàng giết chết cô chỉ bằng một ý niệm.
“Cô định về Ma tộc?” Thanh Việt hỏi.
Ninh Thư xua tay: “Ta vẫn yếu lắm, đợi khi nào mạnh hơn thì ta về.”
“Nhưng cách một khoảng thời gian cấm chế của cô sẽ phát tác.” Thanh Việt cau có.
Ninh Thư không mấy quan tâm: “Có sao đâu.”
Cách một khoảng thời gian cấm chế mới phát tác, có đau cũng chỉ đau một lúc. Trúng lời nguyên mới khổ, ăn ngủ với đau mà còn đau thêm theo theo gian.
So ra cấm chế vẫn nhẹ nhàng chán.
“Ta có thể giúp cô.” Thanh Việt đề nghị.
Tự nhiên quan tâm không phải kẻ trộm cũng là kẻ cướp. Cho cô ở nhờ lại còn giúp đỡ cô ắt có nguyên nhân.
“Tại sao vậy, chúng ta không quen nhau, ta chắc chắn ngươi nhận nhầm người.” Ninh Thư nhìn Thanh Việt: “Trừ khi ngươi nói cho ta biết tại sao, còn không ta không thể nhận sự giúp đỡ vô lý từ ngươi.”
Con người luôn cần giúp đỡ, thế nhưng sức mạnh của Thanh Việt còn là một ẩn số, cô và hắn thuộc hai tầng lớp khác nhau, hắn tốt với cô quá mức, cô không yên tâm.
Cô chưa từng gặp kẻ mạnh nào khách sáo với một con ruồi.
Thanh Việt mỉm cười duỗi tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư che ngực: “Làm cái gì đấy, ta nói cho ngươi biết ngươi không được phép giở trò bậy bạ.”
Thanh Việt xách cổ áo nhấc bổng Ninh Thư lên cao. Khung cảnh xung quanh mờ dần, Ninh Thư hoa mắt chóng mặt buồn nôn.
Ninh Thư day trán nhìn xung quanh. Bọn cô đang đứng trước một bức tường thành màu đen chứ không còn ở nhà của Thanh Việt.
Mọi người đi qua đi lại, trai tuấn tú nữ xinh đẹp quyến rũ.
Những người ở đây khiến Ninh Thư bật ra suy nghĩ, Ma tộc.
Ma tộc giỏi mấy trò quyến rũ bằng sắc đẹp bởi Ma tộc rất đẹp, đẹp hơn con người nhiều.
Tuy nhiên, ẩn sâu dưới lớp da đẹp là một trái tim rắn độc.
Ở Ma tộc không có đúng sai, không có thiện ác, không có lễ nghi như Nhân tộc.
Ma tộc tôn thờ sức mạnh, thực lực.
Ninh Thư ghê cổ buồn nôn như say xe, sao tự nhiên cô lại đến địa bàn của Ma tộc.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm mới đỡ buồn nôn.
Ma tộc nhìn Ninh Thư như nhìn thức ăn, chúng khịt mũi rồi khinh thường vì ngửi thấy mùi con lai giữa ma và người ở Ninh Thư.
Vậy nhưng chúng lại cực kỳ cảnh giác khi thấy Thanh Việt.
Định mệnh, yếu nên không có quyền phát biểu, động cái dẫn cô đến đây làm cô cạn lời, cô vẫn chưa đủ sức chống lại ông bố Ma tộc.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Sao ngươi không nói trước, ít ra cũng phải cho ta chuẩn bị tâm lý chứ.”
“Tại sao cô phải đợi, thà chịu đựng đau đớn của cấm chế cũng không chịu xử lý vấn đề?” Thanh Việt bất đồng ý kiến với Ninh Thư.
“Tôi bị ngu được chưa.” Ninh Thư thở dài: “Tôi không đủ mạnh, đợi tôi mạnh rồi đau một chút có xá gì?”
“Tôi nói là tôi có thể giúp cô.” Thanh Việt nhìn Ninh Thư, nói thật lòng: “Tôi giúp được cô.”
Ninh Thư gật đầu mỉm cười: “Vậy được thôi, ngươi giúp ta với, dù ngươi giúp vì lý do gì ta cũng cảm ơn ngươi.”
Thanh Việt gật đầu tạo kết giới quanh Ninh Thư. Động tác bấm pháp quyết của Thanh Việt làm hắn chẳng giống yêu thú một chút nào.
Ninh Thư ở trong kết giới đợi Thanh Việt về.
Cô khoanh chân luyện công trong kết giới, linh khí chui vào cơ thể bị kình khí rồng vàng hấp thụ hết.
Nhìn con rồng vàng bay lượn trong đan điền, Ninh Thư nghĩ bụng biết đâu một ngày nào đó nó biến thành rồng thật thì sao.
Nhưng điều đó xa vời lắm, cô rất yếu, vừa cần phải liên tục tu luyện vừa sống trong thế giới dồi dào linh khí mới luyện được kình khí biến thành rồng vàng.
Kể ra mà luyện ra rồng vàng ở trạng thái linh hồn thì hay biết bao.
Không lâu lắm sau đó Thanh Việt đã về, hắn cầm theo một chiếc lọ ngọc chứa máu đen sôi sùng sục.