Bồi thẩm đoàn cắm USB vào máy tính để xem video.
Cả phòng xét xử vang vọng tiếng từ máy tính. Có giọng của bà Cảnh và Diệp Tích. Bà Cảnh giục Diệp Tích mau có thai, bắt Diệp Tích ngủ với con trai bà.
Bà ta còn nói con sinh ra là của Nghê Tịnh, cho Nghê Tịnh nuôi. Sau này đứa bé vừa được thừa kế nhà họ Cảnh vừa có nhà ngoại giàu snag.
Sau đó là Cảnh Thiếu Trạch cho Diệp Tích tiền, bao nuôi Diệp Tích.
Người nhà họ Nghê đã xem video nhưng nay nghe lại vẫn giận sôi người.
Phóng viên dự thính sướng như điên, không ngờ bắt được câu chuyện đẻ mướn đầy sóng gió và máu chó nhường này. Chui gầm giường nhà giàu chưa bao giờ hết nóng.
Họ Cảnh cũng cực kỳ ngạc nhiên, ông Cảnh chau gắt lông mày, già đi bao nhiêu tuổi. Tung hoành nửa đời người trên thương trường lại chẳng ngờ sụp đổ tất cả ở một người phụ nữ.
Ông Cảnh không đề phòng Nghê Tịnh, ông ta tin rằng một người phụ nữ chẳng làm nên chuyện lớn, thiếu đề phòng và nhận về muối mặt.
Bà Cảnh xấu hổ vô cùng, phóng viên liên tục chụp ảnh làm bà chỉ muốn băm vằm Ninh Thư.
Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa lấy lại tinh thần, mắt không rời Ninh Thư, nhìn Ninh Thư như nhìn người lạ: ”Sao em lại như vậy, sao em lại làm vậy với anh?”
Cảnh Thiếu Trạch luôn mặc định mình yêu Nghê Tịnh, chuyện này làm anh cảm thấy bị phản bội.
Ninh Thư lạnh lùng: “Thế anh đã đối xử với tôi như thế nào?”
Cảnh Thiếu Trạch vò đầu bứt tai: “Em không nói gì hết, em, em…”
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết.” Đánh động nhỏ có là gì, một phát chết tươi mới đúng đắn.
Ninh Thư biết tim cô yếu, lỡ bị họ Cảnh giết vậy nhiệm vụ cũng đi tong.
Nói mới thấy họ Cảnh không hề lo lắng cho cảm xúc của Nghê Tịnh, bỏ qua cảm nhận của Nghê Tịnh mới giúp Ninh Thư có cơ hội ghi lại video.
Nếu họ chú ý một chút thôi, cẩn thận một chút thôi, Ninh Thư muốn có chứng cứ cũng khá khó khăn.
“Tôi muốn tạm dừng để hoà giải.” Cảnh Thiếu Trạch nghiến răng, run người.
Ninh Thư lạnh giọng: “Tôi từ chối hoà giải, tố cáo đến cùng.”
“Em…” Cảnh Thiếu Trạch không giấu nổi nỗi buồn, đứng dậy hét to: “Em nhất định phải làm vậy sao, vò sứt chậu mẻ thì em vui lắm ư?”
Ninh Thư gật đầu: “Tôi rất vui, trước là anh vui giờ đến lượt tôi vui.”
“Em…” Cảnh Thiếu Trạch mặt mày dữ tợn, giận tím môi, run rẩy cả người mà cũng sợ hãi.
“Kính thưa quan toà, luật sư bào chữa yêu cầu tạm nghỉ hoà giải. Sưc khoẻ bị cáo không ổn đỉnh, kính mong quan toà tạm dừng phiên toà.” Luật sư của Cảnh Thiếu Trạch thấy Cảnh Thiếu Trạch quá kích động bèn lên tiếng.
Quan toà gõ búa: “Tạm nghỉ một tiếng.”
“Bà Nghê đưa nước cho Ninh Thư: “Uống nước đi con.”
“Em còn cố gắng được không?” Nghê Ngôn hỏi.
“Em vẫn khoẻ.” Nói nhiều mất sức nhưng ra toà chứ không phải đi đánh nhau, không đáng lo.
“Nghê Tịnh mày là cái đồ tham lam độc ác, mày lại còn đòi hai trăm triệu à, cái thân tàn này của mày là đáng hai trăm triệu hả.” Bà Cảnh tức giận chửi Ninh Thư: “Họ Cảnh đen mười tám đời mới lấy cái loại con dâu quay lưng đâm chồng như mày. Loại như mày thì ai thèm.”
“Việc bẩn thỉu bà làm thì sao, họ Cảnh đen mười tám đời mới lấy một người đàn bà trơ tráo biến họ Cảnh thành ổ mại dâm.” Ninh Thư đáp trả thư thái.
“Đúng rồi, con bà có đẻ được đau, chồng bà đang tìm người đẻ mướn đó thôi, chúc bà không gặp người đẻ mướn như Diệp Tích.” Ninh Thư cười tít mắt: “Muốn có thai tự nhiên nào có dễ.”
“Mày…” Bà Cảnh giận run mặt, chỉ vào Ninh Thư: “Mày là cái đồ độc ác chua ngoa.”
Bà Cảnh định tát Ninh Thư nhưng bị Nghê Ngôn giữ cổ tay hất ra sau: “Người nhà họ Nghê tôi là người bà muốn đánh thì đánh à?”
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa.” Ông Cảnh sầm mặt quát.
Ông Cảnh quát vợ rồi quay sang nói với Ninh Thư: “Để xảy ra chuyện này là lỗi của bố, bố đã không làm tròn trách nhiệm của chủ gia đình.”
“Ông có biết nhưng ông ngấm ngầm cho phép.” Ninh Thư lạnh giọng: “Tôi sống trong nhà họ Cảnh như một con ngu, một con ngu bị ba người bỡn cợt. Tôi sẽ không nhượng bộ, tôi phải cầm về bằng được giấy chứng nhận ly hôn và hai trăm triệu tiền tổn thất tinh thần.”
Ông Cảnh nhăn mặt, lạnh lùng: “Không nhượng bộ thật?”
“Không nhượng bộ. Hay ho gì mà ông doạ con gái tôi, nhà tôi kiện cho đến cùng.” Ông Nghê kéo Ninh Thư ra sau lưng: “Đừng quên con trai ông chơi gái mại dâm, rồi khác bị câu lưu mấy tháng. Tôi nói cho ông biết cùng lắm thì vỏ sứt chậu mẻ, chuyện này không bỏ qua dễ dàng đâu.”
“Ông xem vợ ông bày trò hay chưa kìa, muốn sinh con ngoài giá thú để thừa kế nhà họ Cảnh, ôm mộng thừa kế luôn nhà họ Nghê à, nằm mơ!” Ông Nghê cay cú.
Ông Cảnh day trán mệt mỏi, nói với Ninh Thư: “Có thể ly hôn cũng có thể cho con hai trăm triệu, nhưng con phải trả lại cổ phần nhà họ Cảnh đứng tên con.”
Ông Cảnh run môi khi nói đến hai trăm triệu, sản nghiệp nhà họ Cảnh sẽ bị chao đảo vì khi không mất trắng hai trăm triệu.
Ninh Thư cười dịu dàng: “Cổ phần đó là tài sản trước khi cưới của tôi, nó thuộc về tôi, ông không có tư cách đòi.”
Ngày đó họ Cảnh đã cho họ Nghê 1% cổ phần để bày tỏ sự chân thành, sau đó ông Nghê sang tên cổ phần cho Nghê Tịnh.
Trong giấy tờ ghi rõ tên Nghê Tịnh.
Ông Cảnh nhắm vào đường dây tiêu thụ của họ Nghê, con ông cũng yêu Nghê Tịnh nên tận dụng cơ hội, đổi 1% cổ phần lấy cơ hội hợp tác với họ Nghê để thu về lợi nhuận khổng lồ.
Lại biết Nghê Tịnh về làm dâu cùng với cổ phần trong tay, nên 1% cổ phần mới ở yên trong tay Nghê Tịnh năm năm qua.
“Với cả tôi đã bán cổ phần đó cho người khác rồi.” Ninh Thư nói bâng quơ.
Ông Cảnh đanh mặt, Ninh Thư không quan tâm sắc mặt ông ta: “Cổ phần được bán cho ông Lý cổ đông, nói mới nhớ ông Lý cũng có kha khá cổ phần nhỉ.”
“Tôi sẽ không bao giờ ly hôn.” Cảnh Thiếu Trạch hằm hằm Ninh Thư: “Cô biết rõ ông Lý đểu cáng cỡ nào lại vẫn bán cổ phần cho ông ta. Cô độc ác quá rồi đấy Nghê Tịnh.”
Cảnh Thiếu Trạch biết tình hình công ty chứ, số cổ phần của ông Lý đã ngang ngửa họ Cảnh, nếu có thêm e rằng công ty sẽ bị ông Lý cướp mất.
Ninh Thư bán cổ phần cho ông Lý tức nối giáo cho giặc, hình tượng cô vợ dịu dàng hoàn toàn sụp đổ.