Nhưng việc quan trọng nhất hiện giờ là lời nguyền này, Ninh Thư hỏi 2333: “Không có cách nào phá được à?”
“Không có. Lời nguyền là đạo cụ, người bị nguyền rủa chắc chắn phải chết thế nên cô xác định thất bại nhiệm vụ này.” 2333 rất bất lực: “Nhưng may mà trước đó cô đã mua một bùa hộ mệnh, bùa hộ mệnh này sẽ cứu cô một mạng.”
Định mệnh, ức không chịu được.
“Chúng ta rời khỏi thế giới này thôi.” 2333 nói: “Trước sau gì người bị nguyền rủa cũng chết.”
Ninh Thư cắn môi, hỏi: “Rời đi thế nào?”
“Tất nhiên là chết rồi, tự sát đi.” 2333 tỉnh bơ.
Trời, sao thực hiện được cách làm ngu ngốc đó. Cô chết rồi thái tử Mộc Tuyết sẽ lên ngôi hoàng đế mà còn là đàn ông lên ngôi hoàng đế nữa, như vậy có khác gì cốt truyện đâu?
Ninh Thư lắc đầu, dù có nhiệm vụ thất bại cũng phải cố mà chịu đựng. Cô sẽ không cho người thực thi nhiệm vụ mà cô không biết kia hoàn thành nhiệm vụ, dù cô có chết cũng phải làm gì đó.
“Tôi khuyên cô tự sát cũng vì tốt cho cô tốt. Bị nguyền rủa khổ lắm, ngày nào cũng đau như gãy xương, có cảm giác như bị hàng nghìn con kiếm gặm nhấm, có thể nói đau đến chết đi sống lại mà còn nôn ra máu nữa.” 2333 rất bất lực.
Đậu má? Ninh Thư hãi hùng, thiếu chút bật dậy. Lần đầu Ninh Thư biết đến đạo cụ độc ác thế mà hiện còn đang sử dụng trên người cô.
Ninh Thư chọn dùng đạo cụ để bảo vệ, tăng cường sức mạnh chứ không để ý đến các loại đạo cụ độc ác nhường này.
Ninh Thư lại cảm thấy cay cuống họng, máu lại ọc lên miệng. Ninh Thư mỉm cười nuốt máu xuống, uống hớp trà súc miệng rồi ực máu xuống bụng.
2333: …
Đây là bức tranh tả thực nuốt ực máu trộn răng.
“Không đi thật à?” 2333 hỏi lại: “Cái này đau lắm, đau ơi là đau đấy, hiếm có người chịu được. Đây là đạo cụ thuộc hệ Mộc độc ác nhất hệ thống, ai người bị nguyền rủa cũng tự kết liễu cuộc sống.”
Ninh Thư: →_→
Đã sợ lắm rồi mà cái thứ gì đâu vẫn khuếch đại nỗi sợ của lời nguyền.
Ninh Thư lo lắng khôn nguôi nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chạy trốn hèn nhát là cô lại cảm thấy xấu hổ.
Cô phải chịu đựng, em Thư đã từng chịu được mười mấy năm hoá trị, em Thư chịu được tất cả nỗi đau nào đau hơn thế.
Mặc dù Ninh Thư đã chuẩn bị tâm lý nhưng ngay tối đó cô đã được cảm thụ thế nào là đau đến mức sống không bằng chết. Lục phủ ngũ tạng đau như bị châm trát, đau đến sắp tắc thở, đã vậy hình như còn có ai đó đập nát từng khúc xương của cô một cách chậm rãi.
Chưa hết, cô còn liên tục hộc máu, mới một lúc thôi mà Ninh Thư đã muốn chết quách đi rồi. Cô như ở trong cái lò, dù đã chuẩn bị thuốc giảm đau nhưng không hề có tác dụng.
Lời nguyền lặp đi lặp lại như muốn ăn mòn nghị lực, khiến người ta cực kỳ đau khổ. Lớp lớp nỗi đau chồng chéo đưa con người chạm ngưỡng giới hạn đau khổ.
Ninh Thư quằn quại trên giường, cô cắn chặt chăn, đau gần chết. Ninh Thư nhét một nắm thuốc giải độc vào miệng, lời nguyền cũng giống trúng độc, dù uống thuốc không có tác dụng nhưng Ninh Thư chỉ biết tự thôi miên rằng thuốc có tác dụng
“Bệ hạ, bệ hạ, Thu nữ quan bưng ống nhổ bên long sàng khóc vì lo lắng: “Nô tỳ đi gọi ngự y.”
“Quay lại.” Ninh Thư thở thều thào: “Không được làm lớn chuyện.”
Gọi ngự y có tác dụng quái gì đâu, ngự y không trị được, chỉ có tự đương đầu thôi.
“Bệ hạ.” Thu nữ quan nhìn máu trong ống mà hãi hùng.
May sao có vẻ cơ thể đã làm quen được với đau đớn, Ninh Thư cố gắng lắm mới chịu được cơn đau. Cô sai Thu nữ quan xử lý chăn ga dính máu bí mật, không được cho ai phát hiện.
Ninh Thư run lẩy bẩy vì đau, cơ bắp cứng đờ không nhấc được cả tay lên.
Cô nằm thoi thóp trên giường, liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm, mong rằng Chú Thanh Tâm có thể xua đi phần nào nỗi tuyệt vọng, căm hận đang xâm chiếm, hơn hết là xua đi suy nghĩ muốn chết.
“Ninh Thư à, hay là chúng ta đi thôi. Đây chỉ là lần đầu, các lần sau sẽ đau dần hơn. Nhiệm vụ cũng đã thất bại, cô cố chịu thế này cũng được gì đâu.” Giọng 2333 vang trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư muốn cười nhưng cái đau làm mặt cô trông ghê rợn: “Không thể chịu đau không công.”
“… Hầy.” 2333 chỉ biết thở dài: “Khi nào về nhớ mua một cái hào quang chống lời nguyền. Nhiệm vụ ngày càng khó dần, các người thực thi nhiệm vụ cạnh tranh là chuyện thường, đến lúc đó ai cao tay hơn thì thắng thôi.”
Ninh Thư nuốt máu xuống, cô không biết có đạo cụ đó. Xem ra có thời gian cô phải lượn cửa hàng giao dịch nhiều hơn mới được.
Có đạo cụ hại người ắt có đạo cụ bảo vệ người.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, mới đó đã thiếp đi lúc nào không hay. Không biết đã ngủ bao lâu, giọng Thu nữ quan vang bên cạnh: “Bẩm bệ hạ, long thể của ngài không khoẻ, hôm nay ngài có thượng triều không ạ?”
Ninh Thư mở mắt, người cô cứng đờ, khó lắm mới dậy được. Ngắm mình trong gương đồng mà Ninh Thư giật mình suýt đánh rơi gương. Người trong gương tái mét mặt, mặt cắt không còn giọt máu.
“Trang điểm đậm cho trẫm.” Ninh Thư thốt ra từ cuống họng.
Sau một hồi, mặt Ninh Thư đã đẹp hơn nhiều, không còn trông phát sợ nữa.
“Mang nước theo, trẫm sẽ khát.” Giọng Ninh Thư hơi khàn, lúc nào cũng có thể hộc máu, mang nước theo để súc miệng, chứ không sẽ nói chuyện với hàm răng đỏ.
Thu nữ quan gật đầu.
Ninh Thư đi đường mà chân cũng run. Người cô đau lắm, cô đi rất chậm nhưng vẫn giả vờ đoan trang, thực chất đôi chân trong lớp váy đang run lẩy bẩy.
Ninh Thư rất xúc động khi được ngồi xuống ghế rồng, thoải mái quá.
“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.” Thu nữ quan hô to, giọng hôm nay choé hơn và cũng buồn hơn mọi hôm.
Mộc Dao thưa đầu tiên: “Thưa mẫu hoàng, còn vài ngày nữa là đến ngày thành thân của nhi thần. Mẫu hoàng nhất định phải đến tham gia hôn lễ của nhi thần, nhi thần còn phải lạy người nữa đó.”
Ninh Thư đang định trả lời mà máu lại ọc lên, khó lắm mới nuốt được xuống. Cô ra hiệu cho Thu nữ quan, Thu nữ quan bưng tách trà qua.
Ninh Thư uống một tách trà rồi mới trả lời Mộc Dao: “Khi đó rồi tính.”
Mộc Dao không buồn, cô biết mẫu hoàng rất bận việc nước.
Hoàng thái nữ Mộc Tuyết hỏi Ninh Thư: “Thưa mẫu hoàng, sắc mặt người không được tốt, người có chỗ nào không khoẻ sao?”
Ninh Thư nhìn Mộc Tuyết: “Có hơi không khoẻ nhưng chỉ là bệnh cũ.”