Đồ ăn ở quán cơm ngon hết sẩy, thế giới vừa rồi ăn mì phát ngấy, thời gian tới Ninh Thư không muốn nhìn thấy mì nữa.
Vào trong quán Ninh Thư ngồi xuống bàn trống, gọi khá nhiều món. Đang gặm đùi gà tự nhiên mặt đất rung lắc, Ninh Thư mặc kệ.
Thế nhưng mặt đất ngày càng rung lắc mạnh, bát đĩa rung, bàn ghế cũng rung rung.
Ninh Thư giữ bàn, tự nhiên có cảm giác động đất.
Động đất!
Chạy mau!
Ninh Thư chạy vọt ra ngoài quán, đứng ngoài đường mà phiến đá xanh lát đường cũng rung dữ dội, nứt kẽ.
Đậu má chuyện gì vậy?
Ninh Thư ngước lên nhìn trời, bỗng nhiên lại thấy người đàn ông mặc áo gió đen đi bộ trên không. Ninh Thư thấy quen quen nheo mắt nhìn kĩ, đó là ông chú mà nhỉ.
Cảm nhận được ánh mắt của Ninh Thư hay sao mà ông chú nhìn lướt qua Ninh Thư rồi tiếp tục bước đi trên không đến chỗ người khác.
Ninh Thư: →_→
Đó là ánh mắt khinh thường của thần tiên.
“Khách quan, khách quan.” Tiểu nhị chạy ra hỏi Ninh Thư: “Sao cô lại chạy thế?”
“Động đất mà.” Ninh Thư nhìn lại thì không thấy cái người mặc áo gió đen đâu.
Tiểu nhị mỉm cười: “Đây là chuyện bình thường thôi khách quan. Không gian ảo là không gian tạo thành từ năng lượng, thiếu năng lượng sẽ xảy ra hiện tượng đó, sẽ có người bên trên xử lý.”
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhìn xung quanh, người trên phố vẫn bình thường, hình như chỉ mỗi cô hoảng sợ.
Tiểu nhị nói: “Kể cả không gian ảo có sụp đổ thì người thực thi nhiệm vụ vẫn có không gian hệ thống, sẽ được dịch chuyển về không gian hệ thống không bị làm sao đâu.”
Ninh Thư nhìn lên trời, định vào ăn tiếp lại nghe: “Tất cả người thực thi nhiệm vụ rời khỏi không gian ảo.”
Không phải giọng của ông chú.
Tiểu nhị ngạc nhiên, nói với Ninh Thư: “Tính khách quan nửa hoá đơn, cô mau rời khỏi không gian ảo đi.”
Ninh Thư vừa trả tiền vừa hỏi: “Sao thế?”
“Đây là giọng của quản lý không gian ảo, chắc là có vấn đề gì đó.” Tiểu nhị trả lời rồi chạy vào quán.
Người đi đường lục tục rời khỏi không gian ảo, Ninh Thư cũng nói với 2333: “Chúng ta cũng về thôi.”
Vừa nói xong cả không gian gian ảo rung lắc dữ dội hất văng cô ra ngoài không gian ảo.
Ninh Thư: …
Ninh Thư nhìn xung quanh, xung quanh chỉ là không trung hư vô. Ông chú với chiếc áo gió đen lơ lửng trong không trung, nơi anh ta đứng có ánh sáng lấp lánh mờ ảo, nổi bật anh ta trong khoảng không vô tận.
Trước mặt anh ta là một thế giới, chắc đó là không gian ảo.
Anh ta chìa tay, không gian ảo xoay tròn rồi nhỏ dần và rơi vào tay anh ta, ông chú nắm tay lại.
Tiếng uỳnh uỳnh to khủng khiếp như cái gì đó vỡ vụn ong ong trong tai Ninh Thư.
Ninh Thư: σ(°°)︴
Anh ta bóp vỡ không gian?!!!
Bóp vỡ không gian ảo?!
Chân Ninh Thư run bần bần, nhìn anh ta đầy sợ hãi.
Ông chú y tế mở lòng bàn tay, vụn không gian bay lơ lửng trong không trung rồi tập trung theo vòng tròn tạo thành không gian mới, không gian to dần thay thế không gian cũ.
Ông chú xong việc ngoảnh lại nhìn Ninh Thư.
Mắt kính của anh ta loé ánh sáng trắng, anh ta đứng lơ lửng giữa không trung nhìn cô kiểu miệt thị. Rõ ràng chẳng có gió nhưng góc áo hơi bay bay, cặp chân dài khiến Ninh Thư rất muốn… chặt đứt.
Ninh Thư gọi 2333 vội: “Chạy mau 2333.”
“Ừ.” 2333 đưa Ninh Thư về không gian hệ thống ngay lập tức.
Ông chú đứng nhìn Ninh Thư biến mất rồi nhoáng cái cũng chẳng thấy tăm hơi anh ta đâu.
Ninh Thư về đến hệ thống mềm nhũn chân tay ngồi sụp dưới đất, mẹ kiếp, anh ta là ông chú y tế mà cô quen à?
Hay chỉ trông giống nhau?
Anh ta rất đáng sợ, cô không dám bắt chuyện, không dám chào hỏi. Cô sợ anh ta bóp vụn cô như bóp chơi cái không gian.
Ninh Thư ngỡ mình đang mơ.
Ông chú từng bị đánh lén, có lý nào lại mạnh thế này. Chưa chắc cả hai đã là cùng một người →_→.
Ninh Thư hỏi 2333: “Cậu có quen không?”
2333 khó chịu: “Tôi chỉ là một cái hệ thống thì quen cái quái gì.”
Được thôi, 2333 là cái đồ ăn hại.
Ninh Thư bò lên ghế, nằm sõng xoài như con chó chết: “Không gian ảo biến mất rồi à?”
2333 cáu: “Cô không nhìn thấy anh ta tạo mới không gian ảo à?”
Hình ảnh người đàn ông giống ông chú biến thái bóp vỡ không gian xoay vòng trong đầu Ninh Thư, cô đỡ ngực, đây mới là sức mạnh thực thụ, khi nào cô mới mạnh giống vậy đây?
Ninh Thư ổn định tâm trạng, rút quyển sách đọc, đọc xong lại tưới nước cho chậu hoa.
Sau khi thật sự bình tĩnh, Ninh Thư nới với 2333: “Gặp người uỷ thác đi.”
“Ừ. Cô phải tạo dáng sao trông cô chuyên nghiệp vào, đáng tin vào, đừng tỏ kiểu ngu ngu người uỷ thác lại không muốn nhờ cô thay đổi số phận hộ.” 2333 nói: “Tôi nhắc vì tôi quan tâm cô.”
Ninh Thư: Cậu mới ngu ngu…
Một linh hồn hiện ra từ từ trong không gian. Đó là một bé gái choai choai, cắt mái bằng, đeo cái túi vải, mặc quần áo rộng thùng thình kiểu dáng nông thôn thập niên bảy mươi, tám mươi.
Cô bé có đôi mắt sáng, trông rất có thần thái.
Ninh Thư chào hỏi: “Xin chào.”
Cô bé nói: “Xin chị, em tên Đào Cầm.”
“Em sẽ vào thẳng vấn đề, em muốn chị tiêu diệt Quỷ Vương.” Đào Cầm nói: “Em là đệ tử Mao Sơn, ngăn cản người và quỷ yêu nhau nên bị Quỷ Vương giết.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư cạn lời: “Người ta yêu nhau bình thường sao em lại chia rẽ?”
Pháp Hải không biết yêu.
Đào Cầm chống nạnh: “Chị nói gì thế, nhân yêu không chung đường, Quỷ Vương còn là chủng khác trong Lục Đạo Luân Hồi, không thể ở bên nhau. Nói như chị tại sao chị không yêu súc sinh?”
Ninh Thư: Chị…
Thì ít ra quỷ đã từng là người được chưa!
Ninh Thư đến phải hỏi: “Đạo sĩ Mao Sơn các em chuyên gia lắm chuyện vậy à?” Ai khiến làm cái việc không được cảm ơn đó.
Đào Cầm hất tóc mái, trợn mắt: “Không, người ta và tông môn chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi. Em xuống núi rèn luyện vậy mà lại dính vào Quỷ Vương. Nhìn thấy Quỷ Vương sống chung và ăn nằm với một cô gái nên mới ngăn cản.”
Ninh Thư: …
“Em thuê vài người yêu cầu rõ ràng đến để hàng yêu bắt quỷ, thế mà vẫn nhập nhằng, yêu đương với Quỷ Vương, trời đất…”
Đào Cầm đỡ trán: “Đó là quỷ mà, dù có đẹp trai cỡ nào vẫn là quỷ.”