Không đến nhờ kiện hộ cũng đến kết hôn giả với cô, cô cũng đã biết Hạ Hiểu Mạn toàn xúc động nhất thời thôi. Như lần kết hôn giả đấy, nói một lần rồi có nhắc lại nữa đâu.
Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không ra, cô ta vẫn gọi tên Ninh Thư ở cổng, gọi mệt rồi tìm bóng râm tránh ánh nắng.
Tóm lại là chầy cối ở cổng không chịu về.
Ninh Thư mặc xác cô ta, cô ta thích làm gì thì làm.
Ninh Thư làm việc đến tối thì không thấy bóng dáng Hạ Hiểu Mạn ngoài cổng, chắc là cô ta đã về rồi. Ninh Thư lắc đầu, thân mang bụng bầu như cô ta chịu được dưới trời nóng này ở ngoài cổng?
Ninh Thư lái xe đi về, mới nổ máy vậy mà có bóng người lao ra đầu xe, giang tay chặn xe Ninh Thư.
Ninh Thư hết cả hồn, giẫm vội phanh xe, bánh xe ma sát chói tai.
“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn chặn đầu xe nhìn Ninh Thư, hạ tay ngượng ngùng.
Ninh Thư đẫm mồ hôi tay xuống xe đập rầm cánh cửa, rảo bước qua định tát Hạ Hiểu Mạn nhưng lại hạ cánh tay khi nhìn lướt qua bụng cô ta.
Hạ Hiểu Mạn co rụt người khi thấy Ninh Thư giơ tay, nhìn Ninh Thư trong đáng thương: “Anh Văn Lãng…”
“Cô bị điên à, não cô toàn bã đậu hả?” Ninh Thư tức chết mất thôi, nếu không phải mới nổ máy xe chưa chạy nhanh, liệu cô ta đã từng nghĩ đến hậu quả khi bị tông chưa?
Hạ Hiểu Mạn cũng tái mét mặt, nói lắp bắp: “Anh không muốn gặp em, em đành phải dùng cách này.”
Anh không gặp em nên em mới phải mạo hiểm!
Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu…
Giờ là tại cô?!
Ninh Thư nhìn bụng Hạ Hiểu Mạn, cô bỗng hết giận. Tức giận với loại người như Hạ Hiểu Mạn chỉ tự chuốc khổ vào thân. Đừng bao giờ nghe Hạ Hiểu Mạn nói chuyện.
Hạ Hiểu Mạn chỉ đang bao biện cho sự ích kỷ của bản thân, cô ta đã lường trước hậu quả bị tông chưa? Rõ ràng đang có thai nhưng không hề lo lắng cho con mới chặn đầu xe nguy hiểm nhường này.
Thân làm mẹ đã không nghĩ cách bảo vệ đứa con trong bụng, đằng này lại đi lấy con ra làm cái cớ buộc phải cắn răng lấy người mình không yêu, vậy là yêu con lắm nhỉ.
Hạ Hiểu Mạn yếu đuối, nhưng sự yếu đuối của cô ta còn đáng ghét hơn tính gia trưởng của Sở Tiêu Nhiên. Bởi cô ta chơi trò lạt mềm buộc chặt, khứa hết nhát dao này đến nhát dao khác vào trái tim Từ Văn Lãng.
Đưa Từ Văn Lãng tiếp cận cái chết bởi cậy tình cảm Từ Văn Lãng dành cho cô ta.
Ninh Thư vô cùng ghét Hạ Hiểu Mạn. Đàn bà con gái sống như cô ta còn chẳng bằng gái đứng đường. Khác cái Hạ Hiểu Mạn chỉ phục vụ một người và bao biện đó là tình yêu.
Ninh Thư ngồi vào xe, cô không muốn nói chuyện với Hạ Hiểu Mạn. Có nói cũng nước đổ lá khoai, khô môi phí nước bọt.
Hạ Hiểu Mạn giữ tay Ninh Thư: “Anh Văn Lãng, anh không muốn nói chuyện với em ư?”
“Không muốn.” Ninh Thư bẻ ngón tay Hạ Hiểu Mạn để vào thẳng trong xe. Hạ Hiểu Mạn buồn bã khổ sở, đặt tay lên đầu xe không cho Ninh Thư đi.
“Em xin anh, anh Văn Lãng, anh nghe em nói một câu thôi được không. Anh đừng đối đầu với Sở Tiêu Nhiên nữa, em xin anh, em xin anh.” Hạ Hiểu Mạn khóc như mưa.
Ninh Thư không cảm xúc: “Sao lại không chứ? Sở Tiêu Nhiên thất bại, nhà họ Sở phá sản, tôi là người vui hơn bất cứ ai.”
Hạ Hiểu Mạn cắn môi, run giọng nói: “Anh vẫn giận em chuyện ba năm trước đúng không? Ngày đó chia tay anh là quyết định của em, anh muốn giận thì giận em đi.”
Ninh Thư khởi động xe, tiếng động cơ rồ rồ nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn kiên quyết chặn đầu: “Em không cho anh đi đâu. Hôm nay chúng ta phải nói cho ra nhẽ chuyện này.”
Ninh Thư: …
Con điên.
Ninh Thư dửng dưng: “Cô không cho tôi cứ tiến tới. Tôi cũng chẳng ưa gì cái thứ con rơi trong bụng cô, tông phát là êm đẹp thôi. Cô tưởng tôi muốn gặp cô vợ sắp cưới cũ đang chửa con rơi thằng khác à?”
Hạ Hiểu Mạn hốt hoảng, tiếng động cơ rồ ga to hơn lại thêm khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông sau tấm kính thôi thúc Hạ Hiểu Mạn do dự, tránh vội sang bên.
Ninh Thư bật cười, đạp chân ga bỏ lại Hạ Hiểu Mạn phía sau. Mới đó đã lái mất dạng.
Ninh Thư phục Hạ Hiểu Mạn đóng ngoặc kép, cô ta vẫn sống đến hôm nay đúng là tài.
Ninh Thư chỉ muốn đánh Hạ Hiểu Mạn để trút hết cơn tức tối đang cuộn trào trong lòng này. Song cô ngại đứa con trong bụng cô ta, cô không muốn hại một đứa bé.
Nghĩ cẩn thận thì Hạ Hiểu Mạn không còn liên quan đến cô, giận chỉ làm mình xuống tâm trạng.
Ninh Thư vừa lái xe vừa đọc thầm Chú Thanh Tâm.
Cô dừng đèn đỏ, đường xá thưa thớt xe cộ nhưng lại có chiếc xe chở hàng to đằng trước bất chấp đèn đỏ lao nhanh về xe cô.
Tay nhanh hơn não, Ninh Thư lao ra khỏi xe, mới chạy được một đoạn đã nghe tiếng kim loại va chạm long trời lở đất sau lưng.
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn chiếc xe bị tông bẹp dúm của mình. Hai chiếc xe tông qua dải phân cách, đầu xe nát bét.
Ô tô rớt nước lách tách, Ninh Thư nhũn hết chân tay nhưng rồi cô qua kiểm tra xe ngay. Trong xe kia không có người, cũng tức là đây là xe không?
Cô báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý hai chiếc xe hỏng này.
Trong xe không có người lại còn tai nạn trên đường cô về, rõ ràng đang nhằm vào cô.
Là Sở Tiêu Nhiên!
Ninh Thư cười khẩy, quét mắt khắp nơi. Chắc hẳn hung thủ ở ngay đây thôi, nếu không không thể khởi động xe được.
Ninh Thư nhìn một vòng, nếu đã dựng tai nạn vậy sẽ đợi kết quả rồi mới đi.
Cuối cùng Ninh Thư đã nhìn thấy một người đàn ông đội mũ ở gần đó. Trông anh ta vẫn còn trẻ, ban đầu anh ta định bỏ đi khi nhìn thấy Ninh Thư nhưng nghĩ thế nào lại vẫn thong dong đi qua người Ninh Thư.
Ninh Thư giữ tay anh ta lại, anh ta giật mình giật tay ra để trốn. Ninh Thư đè anh ta xuống đất cộng thêm đạp mạnh, anh ta đau quá cứ kêu bớ người ta đánh người mãi.
Cảnh sát đến xử lý hiện trường, đồng thời cũng bắt nghi phạm theo lời tường trình của Ninh Thư về đồn cảnh sát.
Ninh Thư cũng về đồn làm bản tường trình. Tai nạn đêm nay đã làm cô bắt đầu dấy lên nỗi sợ.