Thêm vào gia phả là chuyện không thể thay đổi, cũng vì chuyện này mà Tiểu Nữu Hộ Lộc thị điên tiết đập hỏng biết bao nhiêu đồ đạc.
Cô vừa phẫn nộ vừa tủi hờn, kể từ ngày xuyên không cô vẫn luôn nhún nhường làm vỡ lẽ người ta, cô chỉ muốn có cuộc sống khác với cuộc sống ở hiện đại.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị mông lung, không biết mình sống có nghĩa lý gì. Ngày ngày quẩn quanh trong hậu viện, ngay cả đi ra khỏi cổng cũng không tiện, chỉ chờ đợi một người đàn ông rủ lòng thương.
Mục đích của cô chỉ có cho con cô có tương lai huy hoàng nhưng kế hoạch của cô liên tiếp thất bại, bao vất vả đều thành công cốc.
Tại sao chứ?
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị day trán mệt mỏi, cô thấy mệt quá.
Dù thế nào cô vẫn phải bước tiếp, vững tin vì một tương lai tươi sáng.
Nhưng chẳng được mấy hôm Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bị cấm túc ba tháng. Đứa con trả giá bằng mạng sống bị Dận Chân mang cho người khác nuôi.
Tiểu Nữu Hộ Lộc thị vừa khóc vừa xin lỗi, khó lắm mới nhận được sự tha thứ của Dận Chân.
Thật ra Tiểu Nữu Hộ Lộc thị không biết mình sai ở đâu, chỉ biết cứu vãn bằng lời xin lỗi.
Dận Chân khoan hồng chỉ cấm túc hai tháng.
Ninh Thư biết tin Tiểu Nữu Hộ Lộc thị bị cấm túc thì nhìn Nữu Hộ Lộc thị trước, không biết có liên quan đến Nữu Hộ Lộc thị không.
Nhưng mà chuyện này không can dự đến cô, cô chỉ cần làm tròn trách nhiệm của bà vú là được.
Rõ thấy Nữu Hộ Lộc thị vui hơn hẳn vì không còn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị lấy cớ chị em thân thiết qua chọc tức cô.
Nữu Hộ Lộc thị không lo chuyện bao đồng, không tranh thủ tình cảm, Dận Chân đến cũng không giữ lại, chỉ chuyên tâm nuôi con trai.
Ninh Thư chuyển hai lần kình khí cho Hoằng Lịch để giúp khoẻ hơn, không dễ bị ốm, cô cũng đỡ nặng việc.
“Diệu Lăng.” Nữu Hộ Lộc thị gọi Ninh Thư.
Ninh Thư đang kiểm tra quần áo của Hoằng Lịch đi qua nhún người hỏi Nữu Hộ Lộc thị: “Cách cách có việc gì ạ?”
Nữu Hộ Lộc thị nắm tay Ninh Thư, cám thán: “Cảm ơn ngươi đã ở bên ta trong suốt những ngày qua, không có ngươi ta sẽ luống cuống tay chân lắm.”
Ninh Thư nhún chân: “Đây là việc nô tỳ phải làm ạ.”
“Dù có thế nào ta vẫn muốn cảm ơn ngươi.” Nữu Hộ Lộc thị cười: “Kể từ hôm nay ngươi là thị nữ theo bên cạnh ta.”
“Đa tạ Cách cách.” Ninh Thư nhún người.
Từ giờ cô đã trở thành thị nữ của Nữu Hộ Lộc thị, cũng xem như là người Nữu Hộ Lộc thị tin tưởng.
Ninh Thư lại quay về với việc kiểm tra quần áo. Hiện đang là thời gian giao mùa, quần áo ở đây được tú nương tự làm, Ninh Thư phải kiểm tra xem quần áo có vấn đề gì không.
Nhất là lớp quần áo trong.
Ninh Thư hơi bị sa mạc lời, khi nào nhiệm vụ tập sự mới kết thúc? Khi nào cô mới rời khỏi thế giới này đây?
Ninh Thư kiểm tra đi kiểm tra lại một bộ quần áo, sau cùng phát hiện vết màu trắng ẩm nước ở cổ áo.
Ninh Thư ngửi thử, cô nhăn mày nói với Nữu Hộ Lộc thị: “Cách cách lại xem ạ.”
Nữu Hộ Lộc thị đang đưa nôi nghe thế qua xem. Ninh Thư giơ quần áo, Nữu Hộ Lộc thị định cầm nhưng Ninh Thư nói: “Đừng chạm vào, khả năng quần áo dính bệnh đậu mùa.”
Nữu Hộ Lộc thị run tay lùi lại mấy bước, lắp bắp khiếp đảm: “Sao quần áo lại dính cái đó.”
“Nô tỳ đi xử lý quần áo.” Ninh Thư mang quần áo ra khỏi phòng.
Ninh Thư đun quần áo trong nồi giấm sôi, rửa tay với giấm rồi rửa lại với nước và đi sắc thuốc.
Cô chạm vào quần áo nên thời gian tới không trông em bé được.
Quần áo được vớt ra khỏi nồi và vứt, không vứt quần áo sẽ có người khác chạm vào mầm bệnh. Phủ có nhiều trẻ con, người khác chạm vào dễ làm trẻ con nhiễm đậu mùa.
Không biết ai bày trò bôi vào quần áo em bé nhưng ý đồ thì rõ. Chiêu này lợi hại hơn bôi nước muối lên ngực bà vú nhiều, đã làm là chơi vố lớn.
Em bé còn nhỏ, bị bệnh đậu mùa chưa chắc đã qua khỏi.
Chẳng hay là ai làm?
Đồng Ngọc qua hỏi Ninh Thư: “Diệu Lăng, Cách cách hỏi cô đã xử lý xong quần áo chưa?”
“Tôi xử lý xong rồi.” Ninh Thư gật đầu: “Tôi chạm vào quần áo, tới đây tôi sẽ không qua chăm tiểu chủ tử, nghỉ một thời gian rồi lại nói.”
“Cô rắc giấm khử trùng khắp sân, phải rửa tay trước khi bế tiểu chủ tử nhé.” Ninh Thư dặn Đồng Ngọc.
Đồng Ngọc gật đầu tỏ ý đã biết.
Ninh Thư cứ tưởng mình uống thuốc sẽ không sao, không ngờ mấy hôm sau lên cơn sốt, mệt lả người.
Chơi nhau thế là cùng, cơ thể này chưa từng bị đậu mùa nên không có kháng thể, không kháng được vi khuẩn.
Cứ tưởng luyện Tuyệt Thế Võ Công sẽ không sao, nào ngờ vẫn dính.
Ninh Thư tự sắc thuốc, luyện Tuyệt Thế Võ Công liên tục nhưng mụn nước ngứa ngáy đã bắt đầu mọc trên mặt cô.
Tôi mệt quá mà.
Ninh Thư thưa với Nữu Hộ Lộc thị mình phải rời khỏi phủ bối lặc. Nữu Hộ Lộc thị đứng xa nhìn bọng nước thuỷ đậu mẩn khắp mặt Ninh Thư lại nghĩ đến con nên đã cho phép Ninh Thư rời phủ.
Nữu Hộ Lộc thị cho Ninh Thư đến trang viên thuộc của hồi môn của mình, còn cử một nha hoàn đi theo chăm sóc Ninh Thư. Ninh Thư từ chối nha hoàn, thân cô chưa lo xong, cô không muốn vạ lây người khác.
Nữu Hộ Lộc thị cho Ninh Thư một khoản tiền chữa bệnh, nói rằng đợi Ninh Thư về trông em bé.
Nữu Hộ Lộc thị không từ bỏ Ninh Thư, ai cũng biết chỉ cần khỏi bệnh đậu mùa một lần thì sẽ không mắc lại nữa. Nữu Hộ Lộc thị mong Ninh Thư khỏi bệnh.
Ninh Thư nhận tiền, đội mũ rộng vành đến trang viên của Nữu Hộ Lộc thị. Trang viên cũng nhỏ thôi, trong đây có vài tá điền.
Ninh Thư sống trong một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng sẽ lên núi hái thuốc, tự sắc thuốc tự nấu cơm.
Do bệnh nên không ai trong trang viên tiếp xúc với cô. Ninh Thư muốn ăn gì sẽ tự vào vườn hái.
Ninh Thư định uống thuốc của hệ thống nhưng đang làm nhiệm vụ tập sự, không mua được thuốc của hệ thống.
Mẹ kiếp thốn thôi rồi.
Cho đến nay bệnh tình của cô vẫn chưa thuyên giảm, không biết cô có còn sống không nữa.
Ninh Thư thấy may mắn vì mình đã từng học y, biết cách chữa bệnh thuỷ đậu chứ không phải dạng mắc bệnh là đợi ngày chết.