Ninh Thư nhìn Giang Nhạc, cô gật đầu: “Vất vả quá.”
Thanh Việt vào trong trước, Ninh Thư vào sau. Ngôi nhà đơn sơ nhưng sạch sẽ.
“Con đi nấu cơm.” Giang Nhạc nói.
Ninh Thư xua tay: “Không phải nấu đâu, ta có rất nhiều tích cốc đan.”
Ninh Thư vứt lọ đan dược cho Giang Nhạc. Giang Nhạc đón vội, đổ mấy viên tích cốc đan ra lòng bàn tay.
Đan dược phải tròn trịa và nhẵn mịn chứ nhỉ? Tại sao viên to viên nhỏ mà chẳng tròn gì thế này.
Ninh Thư hiểu khuôn mặt cạn lời của Giang Nhạc, đậu xanh rau má, Ninh Thư ho khan: “Dù không đẹp nhưng đủ tác dụng, vẫn ăn được.”
“Đa tạ sư tôn.” Giang Nhạc quỳ gối: “Xin sư tôn nhận con làm đồ đệ.”
Ninh Thư chỉ ăn một viên tích cốc đan, lạnh lùng không trả lời.
Giang Nhạc lại khấu đầu: “Xin sư tôn nhận con làm đồ đệ.”
Ninh Thư chỉ vào Thanh Việt: “Hắn mạnh hơn ta, tại sao lại bái ta làm thầy?”
Giang Nhạc nhìn Thanh Việt rồi đưa mắt nhìn xuống: “Con không cảm thấy phương pháp tu luyện của hắn phù hợp với con.”
Cậu em cũng thông minh lắm.
Ninh Thư bĩu môi: “Hắn có vô vàn bảo vật, biết đâu có công pháp tu luyện phù hợp với ngươi thì sao.”
“Đồ đệ tin công pháp của sư tôn phù hợp với đồ đệ.” Giang Nhạc nói: “Ma khí và linh khí trong con khắc nhau, con không thể tu luyện theo lẽ thường.”
Ninh Thư: →_→
Cậu em này nhìn trúng Tuyệt Thế Võ Công của cô.
Đã định thành lập tông môn, đương nhiên Ninh Thư phải truyền dạy Tuyệt Thế Võ Công. Nhưng mà Ninh Thư chưa nói trước được nhân phẩm của Giang Nhạc.
Đây là đại đồ đệ của cô, không chọn chuẩn bị nó giết thầy như chơi.
Cậu em này chỉ nhăm nhe huỷ diệt thế giới, trả thù xã hội, trưởng thành trong thù ghét nên sinh lòng căm phẫn sinh tính độc ác.
Cảm giác cậu ta là tai hoạ lớn.
Ninh Thư nói: “Ta là người muốn cứu thế giới, ngươi cứu cùng ta.”
Giang Nhạc thưa ngay: “Đồ đệ nguyện theo sư tôn.”
Ninh Thư nhếch môi, Giang Nhạc mà nói thật Ninh Thư sẽ tự chọc mù mắt.
Nhưng mà Ninh Thư vẫn thu nhận Giang Nhạc.
Ninh Thư chỉnh lại quần áo, đằng hắng: “Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ, người phải tuân thủ quy định môn phái, không được phép hơi chút lại lạm sát người vô tội.”
Giang Nhạc trả lời ngay: “Đồ đệ sẽ ghi tạc môn quy.” Định dâng trà mời người nhưng do chưa đun nước pha trà, cậu ta đành mời Ninh Thư tích cốc đan ban nãy Ninh Thư cho.
Ninh Thư: …
“Môn phái của chúng ta tên là gì vậy sư tôn?” Giang Nhạc hỏi.
Ninh Thư: “Tên là Nhật Nguyệt Thần Giáo.”
Thanh Việt lắc đầu: “Không hay. Mục đích thành lập môn phái của cô là muốn cho những người như các cô có nơi dung thân, vậy thì phải truyền tải ý nghĩa vào cái tên. Thuần thì tinh tuý, dương thì kiên cường, thiên hành cứng cáp, lưỡng nghi theo đạo trường tồn vĩnh hằng, vậy nên người uyên thâm mới theo đuổi trường sinh. Trường Sinh Môn thì sao?”
Ninh Thư cười, cậu thì uyên bác rồi.
Giang Nhạc nói: “Đồ đệ thấy Nhật Nguyệt Thần Giáo rất hay.”
Ninh Thư nheo mắt nhìn Giang Nhạc, cái tên này đúng là có máu tạo phản.
Thanh Việt và Giang Nhạc nhìn Ninh Thư, Ninh Thư giật cơ mặt quyết định: “Gọi là Nhật Nguyệt Thần Giáo Trường Sinh Môn thì thế nào?”
Thanh Việt: …
Giang Nhạc: …
“Thế thì Trường Sinh Môn.” Ninh Thư quyết.
Giang Nhạc hơi thất vọng: “Nhật Nguyệt Thần Giáo nghe khí phách hơn.”
Ninh Thư:
Đã nhận Giang Nhạc làm đồ đệ nên Ninh Thư đưa một sợi kình khí vào trong người cậu ta, dạy cậu ta cách tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Giang Nhạc đè nén đã lâu nay có được bí kíp liền tu luyện ngày đêm, mong ngày lột xác.
Thanh Việt hỏi Ninh Thư: “Cô có định hướng gì cho tương lai?”
“Trước mắt dạy dỗ đồ đệ, chuyện khác thì để Nhân tộc và Ma tộc đánh nhau rồi nói.” Ninh Thư bảo.
Bẵng đi một khoảng thời gian Nhân tộc và Ma tộc sẽ lại châm ngòi đánh nhau giành địa bàn. Đánh nhau chỉ có lợi cho Ma tộc, họ vừa có đất vừa có xác người, kể cả xác Ma tộc cũng hút khô.
Mặc dù vậy không thể khinh thường sức mạnh của Nhân tộc, Nhân tộc sẽ không cho Ma tộc đặt chân vào địa bàn của mình.
Chắc là sắp tới đây sẽ lại đánh nhau, nhân lúc chưa đánh nhau Ninh Thư cần tăng cường sức mạnh, cô cần khiến Trường Sinh Môn trở nên nổi tiếng nhờ lần đánh nhau này.
Thanh Việt gật đầu: “Tuỳ cô.”
“Cậu gặp khúc mắc gì à?” Ninh Thư hỏi: “Tại sao ta chưa thấy cậu tu luyện bao giờ.”
“Đúng là vậy, ta muốn đột phá hư không bước ra ngoài khoảng trời nhưng vẫn không thể đột phá quy luật đất trời này. Đến giờ ta vẫn chưa tìm được nguyên nhân.” Thanh Việt nói.
Ninh Thư cũng không biết nói gì, nghĩ bụng cô bảo: “Hay là có phương diện nào đó cậu chưa tu luyện xong nên bị khuyết thiếu?”
Giống điểm kinh nghiệm của cô, chưa đạt ngưỡng yêu cầu sẽ không thăng cấp được.
Thanh Việt không thể rời khỏi khung trời này chưa chắc đã vì hắn ta không đủ trình, mà do có một khuyết thiếu nào đó làm hắn không thể bay ra.
Thanh Việt nheo mắt lắc đầu: “Ta không biết.”
Ninh Thư cũng không biết vấn đề của Thanh Việt nằm ở đâu: “Thật ra sang thế giới khác cũng chỉ như thế giới này thôi.”
“Chúng ta đang sống trong triệu triệu thế giới nhỏ ấy?” Ninh Thư cầm hai hòn đá, cô chỉ một hòn: “Cậu đang sống trong hòn đá này, cậu đột phá được nó và bước vào một thế giới khác, và có khi quy luật ở thế giới ấy còn khó hiểu hơn thế giới này.”
“Kể cả có bay qua khoảng trời cao bước vào nơi được gọi là Tiên giới đi chăng nữa, chúng ta vẫn chẳng thoát cảnh sinh tồn trong thế giới.” Ninh Thư giải thích cho Thanh Việt nghe.
Thanh Việt hấp háy mắt hỏi Ninh Thư: “Cô đã sang được thế giới khác?”
“Tạm coi là vậy, nhưng ta không biết cách đột phá thế giới này.” Ninh Thư trả lời.
Cô bước vào các thế giới nhờ hệ thống, cô không biết con người phải làm gì để bước ra ngoài thế giới, chắc là khi nào cô mạnh cô sẽ có thể ra vào thế giới tuỳ ý.
Thanh Việt ngây người nhìn hai hòn đá, chẳng biết đang nghĩ gì.
Ninh Thư cũng kệ Thanh Việt, cô luyện công, linh khí đất trời chui ào ào vào người.
Giang Nhạc ở thấy phòng bên dồi dào linh khí tạo thành màn sương dày đặc, cậu ta mặt dày tu luyện ở sát tường phòng Ninh Thư.
Đang tu luyện thì tai Ninh Thư giật giật, có ai đó bay qua nhà. Thanh Việt vào nhắc Ninh Thư: “Chúng đến.”
Bọn này không từ bỏ ý định thật, vì Khai Thiên Phủ quyết tâm đuổi giết khắp giới tu chân.