Thật ra Mộc Tình là một con nhóc rất lanh lợi, sống được đến ngày hôm nay ở lãnh cung ắt biết cách để tồn tại.
Mộc Tình không dám khoe khoang, không dám nói nữ hoàng bảo cô đọc tấu chương mỗi tối, kể cho ai nghe nghi ngờ nữ hoàng đang dạy mình cách trị quốc.
Mộc Tình không biết bà phù thuỷ định làm gì nhưng cô biết trong khi thái tử vẫn còn tại vị, cô sẽ chết không có chỗ chôn nếu cô dám khoe mẽ.
Bà phù thuỷ đang đẩy cô vào nguy hiểm, làm cô sống trong lãnh cung mà không ngớt lo lắng.
Ninh Thư rất hài lòng trước phản ứng của Mộc Tình. Nếu cô bé huênh hoang, khoe khoanh để lên mặt, Ninh Thư sẽ loại Mộc Tình.
Sống là cần phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, Ninh Thư biết mình phải chịu đựng nỗi đau vì cô thiếu đề phòng. Bằng không đã không bị người khác nguyền rủa, sống không bằng chết như bây giờ.
Tức nhất là cái hệ thống 2333, quét thấy lời nguyền nhưng không báo cho cô.
“Không quét ra cái thứ này nhé, tôi không quét ra, đừng có mà chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi.” 2333 giận dữ.
Ninh Thư: →_→
Rõ ràng là 2333 vô năng.
Cô đã không thể di chuyển, máu đọng ngày càng nhiều, hình thành các vết tím khắp người, trái tim cũng đập loạn. Thời gian của cô không còn nhiều.
Liễu Trường Thanh qua thăm Ninh Thư, thấy Ninh Thư bất động trên ghế bèn lại gần: “Bệ hạ, ngài bị bệnh rồi, hãy gọi ngự y đến khám đi.”
“Không sao.” Ninh Thư không có hứng tiếp chuyện, chuyển sang nhìn tấu chương.
Liễu Trường Thanh nắm tay Ninh Thư, ngón tay Liễu Trường Thanh dài và trắng, tay nắm bàn tay càng tôn lên đôi tay tái nhợt của Ninh Thư. Ninh Thư muốn rút tay nhưng Liễu Trường Thanh nắm rất chặt: “Bệ hạ đang trốn tránh Trường Thanh.”
“Trẫm không trốn.” Ninh Thư không muốn đôi co nhiều với Liễu Trường Thanh.
Liễu Trường Thanh hỏi Ninh Thư: “Tối nay bệ hạ có ghé Phượng Tê Cung không?”
“Không, chính sự bộn bề, trẫm không qua.”
Liễu Trường Thanh cười nhã nhặn: “Bệ hạ hãy giữ gìn sức khoẻ.”
Ninh Thư ậm ừ, Liễu Trường Thanh hành lễ rồi khoan thai rời khỏi.
Cuối cùng cũng đi!
Ninh Thư nôn một bãi máu, Liễu Trường Thanh phiền quá, hôm nào cũng đến, không biết đến để làm gì.
Ninh Thư vừa nôn ra máu xong, Liễu Trường Thanh đã ra về bỗng quay lại, Ninh Thư giật mình suýt thì nôn tiếp.
Cô nhăn mặt hỏi Liễu Trường Thanh: “Phượng hậu có việc gì…”
Liễu Trường Thanh nói: “Từ hôm nay Trường Thanh muốn sống cùng bệ hạ, chăm lo cho sức khoẻ của bệ hạ.”
Ninh Thư: Tiên sư nhà anh…
Còn muốn sống cùng nhau?
Ninh Thư sẵng giọng: “Trẫm hiểu cơ thể trẫm hơn ai hết, trẫm không cần đích thân phượng hậu chăm sóc.”
“Bệ hạ không hiểu.” Liễu Trường Thanh lắc đầu.
“Trẫm nói rồi trẫm không cần chàng chăm sóc. Nếu chàng có lòng thì dạy lại con gái của chàng đi. Xem xem nó đã làm chuyện gì, trẫm không buồn nói nữa rồi.” Ninh Thư nói chuyện lạnh lùng.
Liễu Trường Thanh mím môi đau lòng, sau lại hỏi: “Tại sao bệ hạ luôn không hài lòng về Tuyết Nhi?”
Hài lòng? Nếu Mộc Tuyết vẫn là Mộc Tuyết cũ, Ninh Thư sẽ truyền ngôi cho cô ta. Còn nay linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là đàn ông, khả năng cao là người thực thi nhiệm vụ, nguyền rủa cô bằng lời nguyền độc ác. Cô có liều cái mạng cũng phải kéo thêm người chết cùng.
Cô vẫn phải phế truất vị trí thái tử của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường đã làm trong cốt tryện. Dù không vạch trần được bộ mặt thật của Mộc Tuyết, cô cũng không cho Mộc Tuyết làm nữ hoàng dễ dàng.
“Thương cho roi cho vọt, trẫm không bất mãn về con bé mà trẫm thất vọng vì hành động của nó. Mộc Dao cũng tại nó mà chết nhưng con bé không biết hối cải. Theo chàng uy hiếp trẫm phế truất thái tử là thái độ của người biết lỗi? Nó đang đe trẫm.” Ninh Thư lạnh nhạt.
“Đừng quấy rầy trẫm, cũng đừng nhọc lòng chăm sóc trẫm.” Ninh Thư phẩy tay: “Trẫm phải xử lý chính sự, phượng hậu muốn ở lại xem?”
Liễu Trường Thanh mím môi: “Trường Thanh đã vượt phép.”
Liễu Trường Thanh hành lễ rồi rời đi, trông có hơi thê lương nhưng Ninh Thư không để vào mắt.
“Dìu trẫm đi nằm.” Ninh Thư sai Thu nữ quan.
Ngồi ghế nhưng thân dưới tê liệt, không cả cảm nhận được dòng máu lưu thông.
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm vậy mà đã thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, Thu nữ quan đứng bên giường dâng trà, thưa chuyện: “Bẩm bệ hạ, ở ngoài đã đồn lời lẽ không hay.”
Ninh Thư không bất ngờ, cô uống một ngụm trà: “Nói gì?”
“Ở ngài đồn bệ hạ yếu lắm rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ… băng hà.” Thu nữ quan quỳ phịch xuống đất: “Bẩm bệ hạ, nô tỳ xin thề nô tỳ không hé răng nửa lời. Nô tỳ cũng luôn cảnh cáo cung nhân cấp dưới, nô tỳ không biết sao lại có tin đồn ấy.”
Ninh Thư chẳng mấy quan tâm, làm gì có tường nào mà gió không lọt. Lừa được hôm nay chưa chắc lừa được ngày mai, Ninh Thư không định giấu mãi.
Gắng hết sức lê cái thân tàn thượng triều, vậy mà thứ chào đón cô lại là các đại thần thi nhau khởi tấu mong Ninh Thư nghỉ ngơi dưỡng sức. Xin Ninh Thư thả Hoàng thái nữ, cho Hoàng thái nữ quản lý đất nước.
Trong đầu Ninh Thư toàn là cái hình này: →_→
Khả năng cao tin đồn cô trúng độc sắp chết cũng là thành quả của Mộc Tuyết. Nửa tháng cấm túc quá dài, buộc Mộc Tuyết phải tung tin đồn.
“Trẫm rất khoẻ, ngày nào trẫm chết trẫm sẽ để Hoàng thái nữ quản lý đất nước, cho Hoàng thái nữ làm nữ hoàng.” Ninh Thư nói một câu rồi đi.
Thời gian của cô không còn nhiều, chẳng biết có phải hồi quang phản chiếu hay không mà cô không bị đau, minh mẫn hơn nhiều. Cô đoán nội trong mười ngày nữa cô sẽ đào thải hết những gì còn sót lại.
Khi màn đêm buông xuống là lúc cô đẩy nhanh tiến độ dạy dỗ Mộc Tình. Cô kể cho Mộc Tình nghe tất cả bí mật trong trí nhớ của nguyên chủ. Mộc Tình có hiểu hay không không liên quan đến cô.
Mộc Tình đã bình tĩnh hơn khi gặp Ninh Thư, ít nhất đã biết gói gọn hận thù vào tim. Không gọi Ninh Thư tiếng mẫu hoàng mà gọi là bệ hạ.
“Ngài sắp chết thật sao?” Mộc Tình hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn Mộc Tình rồi nhổ máu đen vào ống nhổ, hỏi ngược lại: “Ngươi thấy ta sống được bao lâu?”
Mộc Tình: …
Lạnh hết cả sống lưng, sao bà ta có thể vô tư nói mình sắp chết vậy nhỉ?
Đúng là đồ phù thuỷ.