“Anh Văn Lãng.” Hạ Hiểu Mạn gượng cười với Ninh Thư: “Em mong anh được hạnh phúc, anh hãy quên em đi.”
“Ừ.” Ninh Thư trả lời.
Hạ Hiểu Mạn ngây người, song cô lại nhớ đến Sở Tiêu Nhiên độc ác bá đạo, lại thêm khả năng hô mưa gọi gió của anh ta. Cô quyết định phải ép anh Văn Lãng rời xa mình, âu cũng vì tương lai của anh ấy.
“Em đi trước đây anh.” Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, nhìn Ninh Thư chằm chằm, cười buồn: “Anh Văn Lãng…”
Có vẻ như không biết nói gì, Hạ Hiểu Mạn xoay người quay đi, để lại chiếc bóng buồn bã, dặn bước chân tiến về tương lai mịt mờ phía trước.
Ninh Thư uống cạn cà phê trong cốc, cô định về ngủ thêm một giấc nữa. Tinh thần đi xuống một thời gian dài và cô cần có một giấc ngủ đẫy mắt.
Ninh Thư đã có định hướng đại khái cho nhiệm vụ, cô sẽ không lấy đá chọi đá với Sở Tiêu Nhiên. Cô đang trong tình thế xấu, không có đủ tiền đề để đấu với Sở Tiêu Nhiên, vậy nên mọi việc cứ từ từ rồi tính.
Nếu dễ hoàn thành, người uỷ thác sẽ không hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời.
Cô không chỉ cần trả thù cho Từ Văn Lãng, cô còn phải sống một cuộc đời mới cho Từ Văn Lãng.
Ninh Thư về nhà ngủ một giấc, ngủ đủ rồi đi luyện Tuyệt Thế Võ Công. Nguyên chủ bị tông chết, có thêm vũ lực phòng thân vẫn hơn. Không tu luyện được thành quả nào ở thế giới hiện đại nhưng giúp khoẻ người, nhanh nhẹn hơn chút là được.
Trời đã tối, Ninh Thư dừng tu luyện, đứng dậy vào bếp tìm đồ ăn. Trong nồi có thức ăn bà Từ phần Ninh Thư, Ninh Thư ăn cơm tối rồi mới xem các tài liệu của nguyên chủ Từ Văn Lãng.
Ninh Thư chưa từng làm luật sư, may mà nguyên chủ ghi chép rất nhiều, phân loại theo thứ tự biện hộ, chủ thích cả các tình huống có thể xảy ra trong phiên toà.
Trong đầu Ninh Thư toàn là các điều luật, Ninh Thư vẫn cần xem lại các điều luật trong sách luật ở trên bàn một lần nữa.
Vụ kiện này khá lớn, là vụ kiện xâm phạm quyền sở hữu giữa hai công ty lớn. Văn phòng luật sư giao cho Từ Văn Lãng vì Từ Văn Lãng giỏi. Có thể nói Từ Văn Lãng cũng hết mình vì vụ kiện này.
Nhìn chồng tài liệu dày mà đến Ninh Thư cũng căng thẳng. Cô ổn định tâm trạng, nghề nghiệp của thế giới này luật sư mà còn cần trở thành luật sư cực kỳ nổi tiếng.
Thế nên một người thực thi nhiệm vụ cần đa tài đa nghệ, quan trọng nhất vẫn cần một bộ não thông minh, nhờ có đây mới nhận ra chỉ số thông minh vô cùng quan trọng.
Cần có đủ chỉ số thông minh và vũ lực mới có thể làm tốt và nhanh.
Ninh Thư học thuộc các tài liệu. Trong đầu nguyên chủ có sẵn, anh ta chỉ cần nhắc qua là nhớ. Còn đầu Ninh Thư rỗng tuếch, cô cần phải nhớ các thông tin đó để cứu cánh tạm thời.
May mà mấy hôm nữa mới đến ngày mở phiên toà, Ninh Thư có đủ thời gian để chuẩn bị.
Ninh Thư vẫn đang học thuộc tài liệu, điện thoại cô đổ chuông. Miệng vừa lẩm bẩm điều luật, tay vừa cầm máy lên xem. Ninh Thư nhăn mày, lại là điện thoại của Hạ Hiểu Mạn.
Mười hai giờ đêm rồi gọi đến làm gì? Ninh Thư nghe máy, hỏi một câu “Ơi?”. Hạ Hiểu Mạn bên kia không trả lời, ú a ú ớ như đang bịt miệng khóc.
Ninh Thư day sống mũi, nếu cô nhớ không nhầm sáng hôm nay bọn cô đã chia tay rồi mà?
Dù đã chia tay nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn quen việc phụ thuộc vào nguyên chủ. Suy cho cùng bao nhiêu năm bên nhau, không phải nói bỏ là bỏ được.
Khi cô ta chịu tủi hờn và tổn thương, cô ta nghĩ đến nguyên chủ, cô ta gọi cho Ninh Thư theo bản năng.
Gặp chuyện sẽ khóc lóc kể cho cô nghe, nhưng gặp chuyện lớn ngần này cô ta lại tự quyết định mà không bàn bạc với Từ Văn Lãng, không xem anh ta ra gì. Đến khi Từ Văn Lãng biết, Hạ Hiểu Mạn đã trao thân cho Sở Tiêu Nhiên mất rồi.
Hạ Hiểu Mạn to gan chứ, giấu chuyện động trời đó mà.
Tình cảm bao nhiêu năm, hơn nữa cả hai cũng sắp kết hôn, vậy mà Hạ Hiểu Mạn lại không hề nói cho Từ Văn Lãng biết. Xét riêng về việc đó thôi đã khiến Ninh Thư không có thiện cảm với Hạ Hiểu Mạn.
Ấy thế, Hạ Hiểu Mạn vẫn nghĩ mình hy sinh nhiều lắm, trả giá nhiều lắm vì hạnh phúc của người khác, thật là hỏi chấm.
“Có việc gì?” Ninh Thư hỏi không mấy mặn mà.
Hạ Hiểu Mạn vẫn im lặng, chỉ có tiếng ú ớ và hít thở nặng nhọc. Ninh Thư quá chán Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn gọi bảo gì?
Chẳng nói chẳng rằng, cước điện thoại đắt lắm đấy.
Ninh Thư đang định tắt máy thì nghe thấy giọng trầm vang lên: “Hạ Hiểu Mạn, em trốn trong đó làm gì?”
Và rồi Hạ Hiểu Mạn tắt máy, có vẻ đang rất sợ hãi.
Giọng đó chắc hẳn của Sở Tiêu Nhiên.
Chỉ có thể kết luận rằng, giữa Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạt có một người muốn được đánh một người muốn bị đánh.
Ninh Thư không lo chuyện của Hạ Hiểu Mạn nữa, cô bận việc công ty. Bao giờ xử lý xong công việc cô mới lo được.
Mấy ngày qua đã giúp Ninh Thư có đủ thời gian ghi nhớ một vài thứ, đợi đến ngày mở phiên toà, Ninh Thư mặc bộ đồ luật sư tiến vào toà án trong sự khích lệ của sếp.
Không khí trong toà án nghiêm minh và căng thẳng, Ninh Thư cũng nôn nao, cô đọc thầm Chú Thanh Tâm mới dặn được nỗi lo xuống.
Ninh Thư và luật sư biện hộ của đối phương tranh luận gay gắt, Ninh Thư chưa từng làm luật sư, nhất thời bị đối phương trên cơ làm cô càng lo hơn. Ninh Thư hít sâu một hơi, làm theo kế hoạch được hoạch định sẵn của nguyên chủ.
Ninh Thư cảm thấy toát hết mồ hôi, xông pha chiến trường cũng không căng thẳng và mệt mỏi bằng.
Ninh Thư liếc nhìn người đàn ông đẹp trai phong độ ngồi ở hàng ghế dự thính với đôi mắt miệt thi nhưng cũng kiêu ngạo. Đó là một người đàn ông bá đạo nhưng cũng tàn ác.
Nhìn thấy người đàn ông đó, đầu Ninh Thư tự khắc xuất hiện ba chữ, Sở Tiêu Nhiên.
Sở Tiêu Nhiên chạy đến đây làm gì?
Cùng với cái nhìn của Ninh Thư, Sở Tiêu Nhiên hơi ngước cằm, mỉm cười thật khẽ đong đầy ý coi thường.
Ninh Thư không nhìn Sở Tiêu Nhiên nữa, thay vào đó cô quan tâm đến vụ kiện của mình.
Cuối cùng, Ninh Thư chiến thắng từ những điều nhỏ bé. Vì côg ty bên cô thuộc về bên bị xâm phạm.
Nếu nguyên chủ có mặt ở đây, nhất định sẽ xử lý mượt mà hơn cô, sẽ không bị trên cơ, sẽ không rõ ràng có ưu thế nhưng khó khăn lắm mới chiến thắng.
Cô rất cần học hỏi thêm, không chỉ vì Từ Văn Lãng, mà phần đa còn vì chính cô. Nếu cô tiếp tục như hôm nay, danh hiệu luật sư giỏi của Từ Văn Lãng sẽ lụi bại trong tay cô.
Do quan toà đã tuyên bố phán quyết, Ninh Thư đổ mồ hôi, dọn dẹp tài liệu rời khỏi toà án.
Mới ra ngoài Ninh Thư đã nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên đứng như đang đợi cô. Ninh Thư tiếp tục đi thẳng, làm như không nhìn thấy anh ta.
Anh chủ tịch bận trăm công nghìn việc có thể tốn bao nhiêu thời gian đến dự thính vụ kiện của cô, chắc hẳn không có chuyện tốt.
Không tự nhiên có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống, mà có miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống cũng chưa chắc đã là bánh ăn được.