Ninh Thư chiều cậu ta, cô bảo tiểu nhị đun sữa yêu thú rồi cắt vải làm tã cho em bé.
“Học đi, nhìn ta làm rồi làm theo.” Ninh Thư nhắc Giang Nhạc.
Nhìn Ninh Thư thay tã cho em bé, Giang Nhạc buồn bã: “Sư tôn biết chăm em bé vậy người chăm sóc sư đệ đi ạ.”
Ninh Thư cười hờ hờ, nói lạnh lùng: “Sao vậy, sai ngươi chăm sóc sư đệ cũng không được à. Đây cũng là một dạng tu luyện đấy Giang Nhạc, nếu ngươi thông minh thì nên thân thiết với đứa bé này.”
Giang Nhạc mỉm cười: “Đồ đệ tin mình sẽ thông minh hơn.”
“Điều tra thân phận cô gái hôm nay.” Ninh Thư sai.
Giang Nhạc đứng dậy, cậu muốn làm việc kia hơn chăm sóc em bé.
Ninh Thư điều động kình khí chuyển một sợi kình khí nhỏ vào trong cơ thể em bé.
Em bé uống sữa rồi ngủ.
Thanh Việt vào phòng nhìn em bé đang ngủ: “Nuôi trẻ bất tiện lắm.”
“Đã gặp tức có duyên, tiện tay cứu thôi.” Ninh Thư bảo: “Để Giang Nhạc chăm mà.”
Thanh Việt mím môi: “Nó gặp được cô cũng xem như may mắn.”
“Ta cũng định nhận nó làm đồ đệ.”
Một lát sau Giang Nhạc quay về báo cáo với Ninh Thư: “Cô gái đó là đệ tử một môn phái ở Hắc Thành, yêu đương với Ma tộc và lén sinh con nên bị sư môn treo cổ.”
Ninh Thư nhăn mày, Nhân tộc và Ma tộc yêu nhau?
Cô gái đó là tu sĩ mà không biết Ma tộc đáng sợ nhường nào à?
Ma tộc chỉ được cái mã ngoài, nam giới Ma tộc lại còn đẹp hút hồn. Con gái thường thích trai đẹp, đằng trai cũng có ý thì đằng gái dễ rơi vào tròng.
Ninh Thư vẫn chưa tin có chuyện Nhân tộc và Ma tộc yêu nhau.
Chắc là yêu thật, nhưng khác tộc nên cái kết dành cho tình yêu này rất thảm thương. Mà Ma tộc cũng chẳng yêu sâu đậm nữa.
Tóm lại cô không tin nam giới Ma tộc sẽ yêu nữ giới Nhân tộc.
Bởi với Ma tộc, Nhân tộc chỉ là thức ăn.
Tạm thời sống ở Hắc Thành, Giang Nhạc bất đắc dĩ làm bảo mẫu, bón sữa thay tã cho em bé, đợi em bé ngủ mới có thời gian tu luyện.
Cậu ta không để phí một giây phút nào.
Đây là cuộc sống mà Giang Nhạc không lường trước, cậu đã tưởng mình sẽ mạnh nhanh thôi, vậy mà giờ cậu phải chăm em bé mỗi ngày.
Giang Nhạc không thể trở mặt với Ninh Thư, cậu ta cần sư tôn bảo vệ khi mà cậu ta vẫn chưa thật sự mạnh mẽ.
Giang Nhạc rất chờ mong Trường Sinh Môn, bởi như sư tôn nói, đó là chốn dung thân của những người giống họ.
Làm nhiều cũng quen, một thời gian sau Giang Nhạc không cảm thấy chăm sóc em bé khó khăn nữa.
Thấy Giang Nhạc chịu chăm sóc em bé đàng hoàng, Ninh Thư yên tâm giao cả cho Giang Nhạc.
Làm bảo mẫu mấy thế giới, Ninh Thư không muốn tiếp tục công việc này nữa, nay cô cậy thân phận sư phụ bắt Giang Nhạc chăm sóc em bé.
Cảm giác này mới sung sướng làm sao.
Cứ vài ngày Ninh Thư lại chuyển cho em bé một ít kình khí để cơ thể mạnh hơn, tương lai dễ tu luyện hơn.
Mẹ em bé bị sư môn treo cổ chết, không được đặt bài vị trong từ đường đệ tử.
Ninh Thư không thấy cô gái đó đáng thương. Cô ta bị tình dục che mắt, đã chơi thì phải trả giá đắt. Nhân tộc không có đàn ông à mà phải tham lam cái mặt đẹp của Ma tộc?
Cô ta đẻ đứa con không được phép có mặt trên đời, bảo con cô ta sống thế nào đây.
Ninh Thư khá quan tâm tiến độ tu luyện của Giang Nhạc vì nói gì thì nói cậu ta cũng là đại đồ đệ: “Kình khí của ngươi to cỡ nào?”
Giang Nhạc nhìn đan điền: “Khá to, con thấy hình dáng hơi lạ.”
“Hoá hình rồi à, khá lắm.” Ninh Thư bảo: “Luyện công pháp này đến một cảnh giới nhất định sẽ hoá hình và thay đổi màu sắc.”
“Đừng quan tâm những thứ khác, cứ hấp thụ nhiều linh khí thì kình khí sẽ thành hình.” Ninh Thư hỏi: “Là hình gì?”
“Đồ đệ không nhìn rõ, có bốn cái chân và hơi giống con hổ.” Giang Nhạc trả lời.
Hổ? Ninh Thư nhăn mày, không lẽ hình mà kình khí biến ra ở mỗi người tu luyện là khác nhau?
Cô là rồng, cô tưởng ai cũng luyện ra rồng cơ.
Về sau sẽ kiểm chứng dần vậy.
Ninh Thư cười tít mắt: “Chăm chỉ tu luyện, chăm sóc sư đệ.”
Giang Nhạc gật đầu: “Đồ đệ đã biết.”
“Ngoan lắm.” Ninh Thư vui vẻ.
Giang Nhạc cạn lời, con bé này ít tuổi hơn cậu, thấp hơn cậu nhưng lúc nào cũng ra vẻ bà cụ non.
Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ ra ngoài hỏi thăm nơi có nhân ma, xem xem có thu nhận được không.
Đây sẽ là nhóm đệ tử đầu tiên của môn phái, cô mong các đệ tử có nhân phẩm khá.
Vì có một số nhân ma đã nghiêng hẳn cái tâm theo Ma tộc hoặc thừa hưởng nhiều tính cách của Ma tộc.
Giang Nhạc đang bón sữa cho sư đệ thì thấy sư phụ mang một cô gái về, cậu ta thở phào trong lòng.
Ai cũng được, chỉ cần không phải em bé.
Thanh Việt nhìn Ninh Thư: “Lại tìm thêm một đồ đệ?”
Ninh Thư cười bảo: “Đây là Tam đồ đệ của ta Lý Thư Lan.”
Giang Nhạc đánh giá cô gái, cô gái khoảng mười lăm tuổi có làn da trắng nõn, vóc dáng thướt tha.
Lý Thư Lan hành lễ chào Giang Nhạc: “Đại sư huynh.”
Giang Nhạc chào lại: “Tiểu sư muội.”
Ninh Thư giải thích: “Mẫu thân của con bé là Ma tộc, phụ thân là Nhân tộc.”
Giang Nhạc ngạc nhiên, đa số nhân ma có mẹ là Nhân tộc cha là Ma tộc, cô gái này thì ngược lại.
Giang Nhạc hơi đề phòng: “Mẹ của tiểu sư muội đành lòng bỏ rơi tiểu sư muội sao?”
Lý Thư Lan bặm môi, cô biết nhìn sắc mặt người khác, cô nhận ra Giang Nhạc không thích mình nên cúi đầu bảo: “Mẹ muội bán muội cho tu sĩ Hồng Đồ.”
Hồng Đồ là kẻ mạnh ở Hắc Thành, ông ta rất háo sắc, háo sắc đến mức chơi cả Nhân tộc, Ma tộc, nhân ma.
Ninh Thư bắt gặp Lý Thư Lan đang bị đưa đến nhà Hồng Đồ nên đưa cô ấy về đây.
Giang Nhạc: →_→
“Thế nên ý sư tôn là chúng ta lại mạo phạm kẻ mạnh ở Hắc Thành đúng không?” Giang Nhạc không biết nói gì.
Bao nhiêu người muốn cướp thần khí trấn phái của họ, giờ thì lại mạo phạm thêm kẻ mạnh ở Hắc Thành.
Không ở nổi Hắc Thành nữa.
Lý Thư Lan quỳ phịch trước mặt Ninh Thư, đập đầu xuống đất: “Con xin sư tôn đừng đuổi con đi, cái gì con cũng làm được, con xin người đừng đuổi con, con mà về mẹ con sẽ giết con mất.”
Ninh Thư không quá quan tâm, bị nhiều người nhòm ngó rồi mạo phạm thêm một người có sao đâu: “Không ở được đây thì đi nơi khác.”
Ninh Thư nói với Lý Thư Lan đang quỳ: “Đứng dậy đi, ta đã đưa ngươi về ắt sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Ngươi gọi ta là sư tôn, ta sẽ bảo vệ ngươi bằng tất cả sức lực.”
“Cảm ơn sư tôn.”