Thế nhưng cô bé lại châm chọc, hất bàn tay đặt trên đầu mình của Liễu Trường Thanh ra: “Ngài tưởng mình là ai, tôi không cần. Bao nhiêu năm qua tôi vẫn sống ở lãnh cung, tôi không cần ngài giả vờ rủ lòng thương. Ai trong hoàng cung chẳng gian dối, đừng ở đấy mà ngoài mặt giả vờ tốt với tôi, trong lòng lại nghĩ cách lợi dụng tôi.”
Liễu Trường Thanh nhăn đôi mày, dúi điểm tâm trên bàn vào lòng cô bé, vô cùng bao dung cô bé: “Cầm lấy mà ăn.”
Cô bé ôm chiếc đĩa, ngại ngùng: “Ngài cho tôi đấy nhé, tôi không xin ngài.”
Cô bé nói rồi chạy mất hút.
Nhìn theo bóng dáng cô bé, Liễu Trường Thanh đắm chìm trong nỗi bi thương khó tả, thêm cả hoang mang cùng với đấu tranh.
Trở về tẩm cung, Ninh Thư nằm bẹp trên long sàng, mồ hôi thấm đẫm quần áo, máu hộc ra miệng chảy dài xuống cổ, thấm cả ra giường.
Thu nữ quan vừa rớt nước mắt vừa lau miệng cho Ninh Thư: “Bệ hạ, hay là gọi ngự y đi ạ.”
Ninh Thư không trả lời, xương cốt cô như vỡ vụn, lăng trì cũng không đau thế này. Ninh Thư đã trải nghiệm lời nguyền độc ác nhất lịch sử.
Chuyến đi ngày hôm nay của Ninh Thư đã bòn rút thêm những ngày tháng cuối đời của cô, chẳng bao lâu nữa cô sẽ đến giới hạn.
“Bệ hạ đeo long châu đi ạ.” Thu nữ quan gợi ý: “Thần tiên nói sẽ giúp ngài khoẻ mạnh.”
Ninh Thư lắc đầu, bảo rằng là long châu nhưng thật ra cũng chỉ là nội đan của yêu quái tu luyện được ở thế giới cao cấp. Chứa năng lượng nhưng không có khả năng kéo dài tuổi thọ.
Nếu Ninh Thư luyện ra được kình khí, chưa biết chừng sẽ hấp thụ được năng lượng trong long châu. Còn với tình trạng hiện tại của cô, nếu cô nuốt nội đan, năng lượng xao động quá mạnh, có khi còn phát nổ ngay lập tức.
Mộc Dao vào cung thăm Ninh Thư, Ninh Thư buộc phải ngồi dậy để Thu nữ quan dặm lại phấn son cho mình.
Mộc Dao thấy Ninh Thư bèn hỏi: “Thưa mẫu hoàng, khi nào nhi thần mới được phép rời đi ạ?”
Ninh Thư nói trong khó nhọc: “Trẫm vẫn đang lên kế hoạch, rất khó khăn để một xoá tên một hoàng nữ mà con, sao con lại vội vàng thế?”
Mộc Dao thở dài bất lực. Cô đã thành thân với Nguyên Quân nhưng Nguyên Quân cứ đặt nặng chuyện chàng đã thất tiết, dù cô có nhắc đi nhắc lại cô không quan tâm điều đó.
Mộc Dao không quan tâm, ở thế giới cũ của cô không thiếu đàn ông quan hệ trước hôn nhân. Cũng do đầy tớ trong phủ rất lắm mồm, hay kể chuyện phủi phui làm Nguyên Quân căm ghét bản thân, bỏ bê chính mình.
Mộc Dao muốn đưa Nguyên Quân và các nam sủng trong hậu viện đi chu du thiên hạ ngay lập tức. Trước đây cô không có cơ hội đi một vòng thế giới, nay có mẫu hoàng tài trợ, cô nghĩ thôi đã rất phấn khích, muốn đi thăm thú chân trời mới.
Ninh Thư uống một cốc nước ực máu trong miệng xuống: “Sắp rồi, đến lúc đó con chỉ việc nghe theo trẫm.”
“Con cảm ơn mẫu hoàng.” Mộc Dao vui lắm: “Mẫu hoàng thương nhi thần quá ạ.”
Mộc Dao ôm chặt Ninh Thư bày tỏ cảm xúc hào hứng: “Mẫu hoàng…”
Ninh Thư: Cái đậu má!!!
Đau chết tôi rồi.
Mộc Dao vừa mới đi, Ninh Thư nôn ngay lập tức, cô đã quen với việc nôn ra máu.
Đêm đó Ninh Thư cử ám vệ bắt cô bé ở trong lãnh cung đến.
Ninh Thư ngồi trên ghế đọc thầm Chú Thanh Tâm, một lúc lâu sau mới mở mắt nhìn cô bé đang bị ám vệ bịt miệng.
Bắt được đôi mắt của Ninh Thư, cô bé bỗng cực kỳ giận dữ, cắn bàn tay đang bịt miệng mình của ám vệ. Ám vệ chưa có lệnh có Ninh Thư phải cố chịu cơn đau ở tay.
Ninh Thư phẩy tay cho ám vệ lui xuống. Ám vệ thả miệng cô bé, máu dính trên môi cô bé, có thể thấy đã cắn chảy máu tay ám vệ.
“Từ giờ trở đi ngươi tên Mộc Tình.” Ninh Thư cất tiếng.
Cô bé nhe hàm răng dính máu đỏ, châm biếm: “Xin hỏi nữ hoàng bệ hạ có ý gì?”
Ninh Thư trao cho cô bé cái nhìn hờ hững: “Không cả biết lễ nghi cơ bản? Tát!”
Thu nữ quan đi đến định tát nhưng bị cô bé, à không, bị Mộc Tình xô ngã.
Thu nữ quan ngã ra đất, Mộc Tình khoanh tay khiêu khích Ninh Thư. Khuôn mặt tự đắc như đã chiến thắng Ninh Thư.
Ninh Thư không giận, cô chỉ nhăn mày: ”Sống bao nhiêu năm trong lãnh cung mà vẫn cứng đầu, tại sao chưa bị đánh chết?”
Mộc Tình: …
Mộc Tình trợn mắt hung dữ: “Tôi không sợ chết, người khác sợ chết nên tôi sống.”
Ninh Thư ồ lên, hoá ra gắng gượng chỉ nhờ vào cái gan hùm.
“Ngài là nữ hoàng tối cao, ngài để ý kẻ hèn như tôi làm gì?” Mộc Tình siết nắm tay, tỏ rõ chán ghét và căm hận Ninh Thư. Cô bé đang run nhè nhè, xem ra đang rất khống chế cảm xúc.
Ninh Thư uống một tách trà: “Ngươi đang giải toả cơn giận lên trẫm?”
“Không.” Mộc Tình nói.
“Mộc Tình…”
“Tôi không có tên, tôi cũng không tên Mộc Tình.” Mộc Tình ngắt lời Ninh Thư.
Ninh Thư mất kiên nhẫn, nói chuyện đã mệt lắm rồi, con nhỏ này vẫn cứ cãi ngang. Ninh Thư gọi ám vệ vào, ra lệnh: “Đánh, đừng đánh chết là được.”
Mộc Tình trợn tròn mắt, khiếp đảm ra mặt, hận Ninh Thư cũng cũng rất tủi thân. Ninh Thư nói lạnh lùng: “Dù ngươi là con trẫm nhưng suy cho cùng cũng chỉ là người lạ, trẫm có thể điều khiển cuộc đời ngươi. Ngươi nghĩ trẫm nợ ngươi nhưng liệu ngươi có biết ít ra ngươi vẫn còn sống vì người khác dè chừng đôi chút về thân phận hoàng nữ của ngươi. Bằng không ngươi tưởng ngươi sống được đến hôm nay?”
“Đánh.” Ninh Thư day trán, cuống họng lại sộc mùi tanh, cô uống liền hai cốc nước.
Mộc Tình không phản kháng, chỉ ôm đầu ngồi xổm để mặc cho ám vệ đánh. Mộc Tình cắn chặt môi, thỉnh thoảng để lọt vài tiếng rên.
“Được rồi.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư nhìn Mộc Tình: “Giờ đã nói chuyện bình thường được chưa? Trưởng thành đi, ngươi giải toả cảm xúc nhưng trẫm sẽ không quan tâm, cũng không hối lỗi.”
Mộc Tình nhìn Ninh Thư, viền mắt ửng hồng: “Không lẽ ngài không cảm thấy một chút áy náy nào với phụ quân sao?”
“Trẫm là đế vương, việc trẫm làm luôn có nguyên nhân.” Ninh Thư lạnh giọng: “Trẫm sẽ không nhắc lại chuyện cũ, trẫm có sai cũng đã sai rồi.”
Mộc Tình mới đó còn cứng đầu, nghe Ninh Thư nói vậy không cầm được nước mắt: “Trước lúc chết phụ quân vẫn gọi mãi tên ngài, nhưng cho đến khi phụ quân chỉ còn là một đống thịt thối, ngài vẫn không hay phụ quân đã chết.”
Ninh Thư rất nhức đầu, thể hiện rõ ra mặt, câu trách móc của Mộc Tình làm Ninh Thư rất khó chịu, cô liên tục đọc thầm Chú Thanh Tâm.
Cô không còn nhiều thời gian nữa, cô không muốn nghe câu chuyện yêu hận từ thuở nào.