Ninh Thư xoay que cắm thỏ.
Cô mới đánh nhau với đại ca yêu thú tương đương cảnh giới Độ Kiếp ở khu vực này, Ninh Thư đánh ngang cơ với nó.
Ninh Thư bị thương nhẹ, con yêu thú ấy cũng bị thương nhiều.
Tai Ninh Thư giật giật, cô cảm giác có người đang lại gần.
Ninh Thư thấy thỏ đã chín bèn chạy về phía ấy vừa gặm thỏ vừa hóng chuyện.
Ninh Thư đứng trên cây nhìn thấy một nhóm người đang đuổi theo một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi.
Thiếu niên người đầy máu, nhìn là biết đang bị thương nhưng vẫn cố trốn.
Có linh khí quẩn quanh người cậu ta nhưng cậu ta chưa nhập môn.
Nhóm người đuổi theo là tu sĩ cấp thấp, chắc là chưa đến Trúc Cơ.
Chẳng mấy chốc cậu bé đã bị đuổi kịp, bị nhóm tu sĩ bao vây xung quanh.
Cậu ta bị bao vây tỏ ra buồn chán, tóc mái che mất đôi mắt của cậu ta.
“Nghiệt chướng Ma tộc, nộp mạng ra đây.” Một tu sĩ giơ pháp khí la bàn về thiếu niên và hét.
Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây gặm thỏ sững người, cô quan sát thiếu niên thật kỹ, Ma tộc ư?
Cậu ta mím môi, trừng đôi mắt đỏ ỏn nhìn những kẻ đuổi theo để giết mình. Cậu ta đang tỏ vẻ cả thế giới có lỗi với ta, ta phải huỷ diệt cái thế giới cặn bã này.
Tu sĩ cầm kiếm bấm khẩu quyết, thanh kiếm bay về phía cậu ta. Cậu ta muốn né nhưng bị các tu sĩ khác chặn đường.
Thiếu niên tuyệt vọng, ma khí tuôn ra ngùn ngụt, định tấn công chúng bằng ma khí.
Thế nhưng ma khí trong người cậu ta quá ít ỏi so với Ma tộc thực thụ.
Ninh Thư vứt cái xương đã gặm sạch thịt va chạm vào đúng đường phi của kiếm. Thanh kiếm bắn ra ngoài cắm sâu vào thân cây.
Tình huống bất ngờ làm mọi người ngạc nhiên, tu sĩ hoảng hốt nhìn xung quanh: “Kẻ nào đánh lén?”
Cậu bé thở phào, cũng nhìn xung quanh.
Ninh Thư bôi mỡ vào thân cây rồi nhảy xuống.
Các tu sĩ thấy ra là con gái thì cười khẩy: “Đừng xen vào chuyện của người khác, không thì bọn tao giết luôn cả mày.”
Cậu bé hơi thất vọng về Ninh Thư, cứ tưởng là cao thủ, chẳng ngờ chỉ là một con bé thấp hơn cả mình.
Ninh Thư hỏi: “Tại sao các ngươi lại giết cậu ta.”
“Biến đi, ở đây không có chỗ của mày. Mày còn không đi đừng trách bọn tao không khách sáo biến mày thành lô đỉnh1.” Một tên tu sĩ dâm dê quét đôi mắt bẩn thỉu qua người Ninh Thư.
Ninh Thư bình tĩnh phóng kình khí, vả tên tu sĩ mồm bẩn. Tu sĩ bị tát văng vào cây rơi mấy cái răng.
Những người khác nhìn thấy sự lợi hại của Ninh Thư mới thay đổi sắc mặt.
“Tiền bối, tên này là nghiệp chướng của Ma tộc, đã là Ma tộc thì phải tiêu diệt. Nếu có làm phiền tiền bối mong được tiền bối thứ lỗi.”
Thấy Ninh Thư nhẹ nhàng đánh bại người giỏi nhất trong nhóm, biết không thắng được Ninh Thư nên chuyển thái độ.
Ninh Thư nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng đang mím môi nhìn Ninh Thư trong buồn bã, có vẻ là một cậu trai có nhiều nỗi buồn.
Thấy Ninh Thư nhìn thiếu niên, một tu sĩ lên tiếng: “Tiền bối, nó là tạp chủng của Ma tộc. Mẹ nó bị Ma tộc cấp thấp cưỡng bức vậy mà vấn giấu giếm sinh nó ra. Không có việc ác nào nó chưa làm, dân làng mời chúng tôi đến diệt trừ tai hoạ.”
Ninh Thư đã hiểu, ra là câu chuyện về thiếu niên cứng đầu thích chết.
Thiếu niên nghe vậy càng buồn hơn, bi quan hơn, chỉ muốn biến thành cái lò nung chảy thế giới.
Ninh Thư ừ lạnh lùng: “Để đó ta xử lý.”
“Chuyện này…” Các tu sĩ trợn mắt nhìn nhau, một tu sĩ khó xử: “Dân làng mời chúng ta đến tiêu diệt nó, nếu không mang xác về sẽ khó nói với dân làng.”
Ninh Thư bật cười trong bụng, tu sĩ lại còn quan tâm tâm trạng dân thường à. Ninh Thư lạnh giọng: “Tức là muốn ta ra tay?”
“Tiền bối, nó là Ma tộc, chúng ta phải giết nó.” Tu sĩ kiên quyết.
Ninh Thư ngứa tai tát bay tu sĩ đó.
“Ngươi qua đây.” Ninh Thư gọi thiếu niên.
Thiếu niên nhìn xung quanh rồi đi qua chỗ Ninh Thư, bên nào cũng phải chết, cậu chọn chết trong tay Ninh Thư.
“Ta sẽ xử lý nó.” Ninh Thư xách cổ áo cậu bé đi mất.
Xách cổ áo người khác thích thật, bảo sao Thanh Việt toàn thích xách cổ áo cô.
Cậu bé ra sức vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của Ninh Thư. Bị một con bé thấp hơn mình xách cổ quả thật là…
Cậu ta xấu hổ.
Ninh Thư buông cổ áo cậu ta, hỏi: “Ngươi là nhân ma?”
Cậu bé sẵng giọng: “Ta là Ma tộc, muốn chém muốn giết tuỳ ngươi.”
“Sao lại không nhận ngươi là Nhân tộc?” Ninh Thư ngạc nhiên.
Cậu bé cười khỉnh: “Nhân tộc đã bao giờ xem ta là Nhân tộc đâu, ta chỉ tiếc mình không phải Ma tộc, không thể hút khô con người.”
Ninh Thư: …
Phải tổn thương nhiều cỡ nào đây.
Nhưng nghĩ thế cũng là chuyện thường, hai tộc nhân ma đối đầu gay gắt, người chảy cả máu Ma tộc và Nhân tộc như bọn cô là dị loại.
Sống ở Nhân tộc thì bị ghét, sống ở Ma tộc thì là cái loại tạp chủng ti tiện, khổ sở biết nhường nào.
Có thể nói Tiêu Tố Tố vô cùng khổ khi ở Ma tộc.
Ninh Thư bảo: “Ta cũng là con lai.”
Cậu bé ngây người: “Ta không tin.”
Ninh Thư thả một ít ma khí ra khỏi người, cậu bé trợn mắt: “Vậy sao ngươi lợi hại thế?”
“Tự tu luyện.” Ninh Thư nói.
Cậu bé phiền muộn: “Không thể nào.”
Ninh Thư bay dần lên cao, nhìn cậu ta từ trên cao xuống: “Ta mạnh hơn ngươi nghĩ nhiều.”
Cậu bé ngẩng đầu, tròng mắt xúc động, quỳ phịch xuống nhìn Ninh Thư: “Xin hãy nhận ta làm đồ đệ, ta muốn trở nên mạnh mẽ.”
Ninh Thư dửng dưng hỏi: “Đến lúc mạnh rồi ngươi sẽ trả thù xã hội phải không?”
Cậu bé không hiểu xã hội là gì nhưng hiểu hai chữ trả thù, cậu gằn giọng: “Chúng giết mẹ ta.”
Ninh Thư lắc đầu: “Ta không nhận đồ đệ.”
“Ta xin ngươi, ta đồng ý làm bất cứ chuyện gì.” Cậu bé dập đầu xuống đất: “Ta muốn trở nên mạnh mẽ, cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức không còn kẻ nào dám nói giết ta.”
Chỉ có mạnh mới điều khiển được vận mệnh.