Thấy bàn tay cầm tách trà run run, Liễu Trường Thanh lo lắng ra mặt: “Bệ hạ sao thế này?”, vừa nói vừa nắm tay Ninh Thư: “Bệ hạ không khoẻ sao, sao tay ngài lại vừa lạnh vừa run thế này?”
Ninh Thư: …
Tiên sư anh, nói chuyện thôi không được à mà cứ phải nắm tay.
Ninh Thư co giật cơ mặt, nhếch môi nói: “Trẫm đói, đói run người.”
Liễu Trường Thanh mỉm cười rất trang nhã, hỏi Ninh Thư: “Bệ hạ muốn ăn món nào?”
Ninh Thư nhăn mày, Liễu Trường Thanh giở trò gì thế?
“Canh đi, canh phượng hậu nấu.” Ninh Thư chỉ muốn Liễu Trường Thanh biến đi nhanh giùm, cô đang co giật vì đau rồi.
Liễu Trường Thanh thả tay Ninh Thư, gật đầu hành lễ rồi đi, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nói: “Bệ hạ, Trường Thanh mong bệ hạ xử lý cẩn thận sự việc của Hoàng thái nữ, đừng nể tình mẹ con. Dù kết quả cuối cùng có ra sao, Trường Thanh mong bệ hạ và Hoàng thái nữ yên bình.”
Bấy giờ Ninh Thư mới vỡ lẽ Liễu Trường Thanh đến vì chuyện Mộc Tuyết bị cấm túc do nuôi nam sủng.
Liễu Trường Thanh đến xin tha nhưng thái độ không giống xin tha, vì sao hắn ta buồn rười rượi?
Ninh Thư đanh mặt, lạnh lùng: “Trẫm kỳ vọng vào con bé nhưng con bé đã khiến trẫm vô cùng thất vọng. Đường đường là thái tử lại nuôi một nhóm nam sủng, không biết khống chế cảm xúc để ngự sử trình tấu, phơi bày việc xấu trước quan dân trăm họ. Cứ để nó tự kiểm điểm ở phủ một thời gian.”
Liễu Trường Thanh chỉ nhìn Ninh Thư trân trân, không bênh Hoàng thái nữ, đôi mắt không vương bụi trần đó như không quan tâm cơn giận của Ninh Thư: “Trường Thanh đi nấu canh cho bệ hạ.”
Liễu Trường Thanh vừa đi, Ninh Thư cúi cuống nôn một bãi máu lớn. Nhìn các đống bầy nhầy màu đen ở trong vũng máu, Ninh Thư biết trong cơ thể cô tồi tệ cỡ nào.
Ninh Thư sai ám vệ ám sát Mộc Tuyết, thà chết một trăm cũng phải giết bằng được một người. Cô không còn nhiều thời gian nữa, nếu không tìm được ứng cử viên phù hợp, cô sẽ nhường ngôi lại cho một trong hai hoàng nữ tư chất bình thường.
Giờ dùng bữa trưa, người của Phượng Tê Cung mang canh Liễu Trường Thanh nấu đến. Bát canh vừa được bỏ ra khỏi hộp, Ninh Thư ngửi ngay thấy mùi thơm đậm đà, nghe là biết đã hầm rất lâu.
Ninh Thư vẫn không uống canh Liễu Trường Thanh nấu, cô vẫn rất cảnh giác phượng hậu Liễu Trường Thanh.
Chẳng hay có phải Liễu Trường Thanh đã nhận ra điều gì hay không. Cô không dám chắc cô và Mộc Nghê Thường giống nhau như đúc nên chỉ biết tránh tiếp xúc với Liễu Trường Thanh.
Ninh Thư khá thất vọng khi các ám vệ được cử đi ám sát thất vọng trở về. Những người trở lại đều bị thương khắp nơi, cũng chết mất mấy người.
Ám vệ báo cáo phủ Hoàng thái nữ canh phòng nghiêm ngặt, bản thân Hoàng thái nữ cũng rất giỏi võ công.
Người bị Hoàng thái nữ bắt sống chỉ biết cắn thuốc độc tự sát.
Ninh Thư lạnh người, Hoàng thái nữ giỏi võ công à, không chơi được bài đánh lén thì ngửa bài thôi.
Cô cần phải phế truất vị trí thái tử của Hoàng thái nữ.
Ninh Thư day trán, đầu cô như sắp nổ tung.
Nhiệm vụ này không đơn giản, cơ thể không còn sức chống đỡ, cơn đau dày vò làm cô không thể tính toán. Cô của bây giờ đã không còn sức mà xem tấu chương, hoàn toàn nhờ Thu nữ quan đọc cho cô nghe.
Da cô tím tái khắp nơi, triệu chứng tím tái do vỡ mạch máu, máu dồn lại đọng dưới lớp da.
Ôi cái cơ thể tàn tạ này.
Ninh Thư nghiến răng, có chết cũng phải chết trước mặt Mộc Tuyết.
Ngày đẹp trời, Ninh Thư cố hết sức rời khỏi tẩm cung đi loanh quanh khắp nơi. Do nhiều ngày cô không rời khỏi tẩm cung, đã có tin đồn nữ hoàng không còn chống được bao lâu.
Ninh Thư đành phải lê cái thân tàn đi một vòng hoàng cung. Chỗ nào cũng ghé, nào là kiểm tra đất đai, khen hoa này đẹp, khen anh kia vạm vỡ. Tóm lại, cô phải đánh tiếng khắp các cung để nói cho mọi người biết nữ hoàng vẫn rất khoẻ.
Cái đau hành hạ vắt kiệt sức lực của Ninh Thư, cô khoác tay Thu nữ quan, nương nhờ phần lớn sức nặng cơ thể vào Thu nữ quan.
“Bệ hạ có mệt không, hay là ngài về tẩm cung đi đã.” Thu nữ quan khuyên Ninh Thư.
Ninh Thư nheo đôi mắt mù mờ nhìn cái đình ở gần đó, cô hỏi Thu nữ quan: “Trong đình là ai?”
Thu nữ quan nhìn xem, hơi hổ thẹn: “Bẩm bệ hạ là phượng hậu ạ. Một người nữa không biết là ai.”
“Qua xem.” Có người ở hậu cung mà Thu nữ quan không biết cơ à.
Ninh Thư lại gần nhìn xem, Liễu Trường Thanh đang nói chuyện với một cô bé độ mười một, mười hai tuổi. Cô bé mặc đồ may từ vải thô, bộ dạng rất cứng đầu, bướng bỉnh.
“Bệ hạ.” Liễu Trường Thanh có đôi chút ngạc nhiên khi thấy Ninh Thư.
Cô bé bên cạnh nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt hận thù. Song đôi mắt cũng có nét hoảng sợ, đề phòng, siết nắm tay khẽ lùi về phía sau.
Ninh Thư nhìn cô bé và hỏi Liễu Trường Thanh: “Đây là con nhà ai?”
Liễu Trường Thanh thoáng lấy làm lạ: “Đây là con gái của Ôn quý quân, con bé vẫn sống trong lãnh cung sau khi Ôn quý quân mất.”
Không có ấn tượng, trí nhớ của Mộc Nghê Thường không có ấn tượng về cô bé này. Không ngờ Ôn quý quân bị Mộc Nghê Thường biếm vào lãnh cung mà lại có lớn thế.
“Ngươi tên gì?” Ninh Thư hỏi cô bé.
Cô bé chỉ khinh thường Ninh Thư, nhất quyết không trả lời.
“Bệ hạ, con bé không có tên.” Liễu Trường Thanh nói: “Con bé cũng không được ghi tên trong gia phả hoàng tộc.”
Ninh Thư chỉ ồ một tiếng, ngoài ra không có thêm bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt. Có vẻ Ninh Thư đã kích thích cô bé, cô bé tỏ ra căm ghét, hận thù và khinh thường, như sói con muốn nhào vào xé xác Ninh Thư, song cũng kiêng dè người trước mặt mạnh hơn nó.
Ninh Thư chẳng bận tâm đôi mắt căm thù kia, cô hỏi Liễu Trường Thanh: “Phượng hậu đang nói gì với nó thế?”
Liễu Trường Thanh trả lời không hề lo lắng: “Con bé rất đáng thương, thiếu ăn thiếu mặc, cướp đồ ăn với cung nhân hạ đẳng. Trường Thanh thấy tội thôi.”
Ninh Thư không có ý kiến, cô nhìn lướt qua cô bé: “Cũng muộn rồi, trẫm phải về cung phê duyệt tấu chương.”
Ninh Thư đã diễn tròn vai một người lạnh lùng vô tình, từ đầu đến cuối không đả động đến sự tồn tại của cô bé.
Cô bé thấy thế bèn hoen bờ mi, cực kỳ ghét Ninh Thư.
Sau khi Ninh Thư đi khuất, Liễu Trường Thanh mới ôn tồn với cô bé: “Ngươi theo ta đi, không phải về lãnh cung nữa.”
Liễu Trường Thanh đặt tay lên đầu cô bé, thương hại: “Ngươi là quý nữ nhà trời, không nên sống kham khổ trong lãnh cung.”