Thanh Hoa Quân là người bụng dạ đen tối, chỉ sợ thiên hạ không loạn như vậy đấy.
Ninh Thư nghi ngờ Thanh Hoa Quân biết thân phận của nguyên chủ nhưng vẫn nhận nguyên chủ làm đồ đệ.
Phải biết rằng tư chất của nguyên chủ không tốt, linh căn ba pha tạp thổ, mộc, lửa, lên được Trúc Cơ đã giỏi lắm rồi. Đạt cảnh giới cao khá khó nhằn, may gặp cơ duyên mới có khả năng lên đến Kim Đan.
Càng nghĩ Ninh Thư càng dám chắc Tiêu Tố Tố bị Thanh Hoa Quân nhận ra thân phận từ trước.
Nghĩ đến đây Ninh Thư càng không muốn gia nhập Hoá Tiên Tông.
Buồn là bây giờ không rút lui được, ai cũng theo đuổi trường sinh bất lão, đi được đến đây lại đòi bỏ sẽ dấy lên nghi ngờ.
Huống hồ trong cơ thể cô có quả bom nổ chậm đó là cấm chế cha Tiêu Tố Tố đã gieo vào người. Một ý niệm sẽ cho cô nổ banh xác.
Đắng lòng!
“Vậy còn mấy đứa, sao không chạy?” Thanh Hoa Quân nhìn Ninh Thư, Thu Mộc và Ngọc Linh Nhi.
Thu Mộc sán lại gần Ninh Thư: “Con cần cô gái này bảo vệ.”
Ninh Thư: Đậu má (‵o′) 凸
Ai thèm bảo vệ mày, không biết ngại à mà con trai lại cần con gái bảo vệ.
“Con không tin người.” Ngọc Linh Nhi bĩu môi khinh thường.
Ninh Thư nói: “Con đói, chưa ăn sáng chân bị run.”
Thanh Hoa Quân nhếch môi.
“Ngươi đói à, ta cho ngươi bánh này.” Thu Mộc mở túi đưa bánh cho Ninh Thư, Ninh Thư cầm ăn. Ai bảo tý nữa còn phải đi bộ đến cổng Hoá Tiên Tông, còn phải leo bậc thang.
Thu Mộc thấy Ninh Thư ăn ngon cũng ăn một cái.
Vài đứa khác cũng ăn lương khô, tội nghiệp mấy đứa bị Thanh Hoa Quân lừa, sáng ra chưa được hớp nước nào đã phải vận động mạnh, chạy oan một đoạn.
Ninh Thư ăn hết lại xin Thu Mộc cái nữa. Thu Mộc cho Ninh Thư, miệng lẩm bẩm: “Đây là bánh mẹ làm cho ta, sao ngươi ăn nhiều thế.”
Thu Mộc mặc áo gấm, nhìn là biết thiếu gia nhà giàu. Hôm qua Ninh Thư chỉ tiện tay kéo chạy và giờ cậu ta ỷ lại vào Ninh Thư.
“Ngươi muốn ta bảo vệ thì phải trả công chứ, mạng ngươi không cả bằng hai cái bánh?” Người hỏi.
Thu Mộc lườm: “Có câu cho đi không cần nhận lại, ngươi như vậy là cho đi đòi nhận lại đấy.”
Cái thằng này…
Lát nữa còn phải chạy ma-ra-tông, Ninh Thư ăn xong ngồi xuống nghỉ dạ.
Lần lượt có người chạy về, về đến nơi ngồi phịch xuống, thở hổn hển mặt mũi tái mét.
Chỉ nhìn thôi Ninh Thư cũng thấy mệt.
“Cung Hạo, đi xem đã về hết chưa.” Thanh Hoa Quân nói với Cung Hạo.
Cung Hạo chắp tay rồi đi tìm những đứa chạy xa.
Một lúc sau Cung Hạo xách một đứa về.
Một đứa đứng ra hỏi: “Tại sao Chân nhân lừa chúng con?”
Thanh Hoa Quân nhăn mày coi thường: “Lừa mấy đứa thì sao? Trường sinh nào dễ theo đuổi, thế giới ngoài kia có biết bao yêu thú, có Ma tộc xem Nhân tộc là thức ăn, có Nhân tộc lòng dạ hiểm ác, nguy hiểm nhường nào. Ta chỉ nói một câu mà các ngươi đã tin?”
“Lũ Ma tộc giỏi mê hoặc lòng người, nói một câu mấy đứa đã ngoan ngoãn chạy vào miệng chúng?” Thanh Hoa Quân vừa khinh vừa ngạo mạn.
Một câu nói đủ khiến những đứa trẻ còn đang tức giận, bất bình vì bị lừa cảm thấy xấu hổ.
“Bây giờ bắt đầu chạy đến trước cổng Hoá Tiên Tông.” Thanh Hoa Quân nói lạnh lùng. Áp lực của kẻ mạnh phần phật quanh người hắn khiến mọi người hít thở khó nhọc.
“Chạy theo hướng này.” Cung Hạo chỉ một hướng.
Một số người bị lừa nửa ngờ nửa tin, thấy người khác chạy liền chạy vội theo. Họ khổ quá, bụng dạ trống trơn chưa lấy lại sức đã phải chạy tiếp.
“Này gái, tý nữa ta không chạy nổi thì ngươi cõng ta nhé.” Thu Mộc nói với Ninh Thư.
Ninh Thư xụ mặt đá mông Thu Mộc: “Ta không phải người hầu của ngươi.”
Thu Mộc trợn mắt với Ninh Thư: “Ngươi dữ dằn quá, ta đã định cho ngươi trở thành vợ tương lai của ta nhưng giờ ta không muốn nữa.”
Ninh Thư: Biến…
Ninh Thư giữ tốc độ chạy chậm, thuộc tốp chạy cuối. Lũ trẻ thi nhau chạy đằng trước còn cô không quan tâm phần thưởng.
Lỡ phần thưởng là trò đùa của Thanh Hoa Quân thì sao.
Hắn ta chơi được trò đó.
Thu Mộc chạy cạnh Ninh Thư, thở không ra hơi: “Ngươi có thể… cõng ta không, ta mệt chết mất.”
Đại thiếu gia Thu Mộc thở hồng hộc, chưa từng khổ như hôm nay.
Ninh Thư chẳng quan tâm, cô vẫn chạy từ từ. Dần dần Thu Mộc và Ninh Thư xếp cuối, Thu Mộc vui sướng: “May quá có ngươi xếp cuối với ta.”
Ninh Thư: …
Ngọc Linh Nhi chạy ở tốp đầu, Ngọc Linh Nhi có tu luyện trước nên khoẻ hơn người bình thường.
Ninh Thư nhìn Thu Mộc mệt gần chết: “Tư chất ngươi cao mà sao không tu luyện từ trước.”
“Cha ta… Mệt quá, đừng nói chuyện với ta.” Thu Mộc nhìn Ninh Thư: “Ngươi cõng ta thì ta nói cho.”
“Ta không muốn biết.”
Thu Mộc: …
Chạy đến cổng Hoá Tiên Tông mà chân Ninh Thư như đeo gông không nhấc lên nổi. Thu Mộc quỳ xuống đất rồi nằm ềnh ra, bò sang bám chân Ninh Thư: “Đỡ ta cái.”
Ninh Thư: -_-!
Ninh Thư xách cổ áo lôi cậu ta dậy.
Do có trận pháp hộ sơn bảo vệ nên phía trước chỉ có mây mù trắng xoá, không nhìn thấy Hoá Tiên Tông.
Trận pháp mở, Hoá Tiên Tông bễ nghễ hào hùng xuất hiện. Ba chữ Hoá Tiên Tông to đùng uốn lượn như con giao long đang bay lên trời đầy khí thế.
Phía sau là vô vàn bậc thang không biết dẫn đến đâu.
“Bắt đầu leo.” Thanh Hoa Quân lạnh giọng.
Thu Mộc làu bàu, cậu chết mất.
Ninh Thư giẫm lên bậc thang, khung cảnh xung quanh bị mây mù bao phủ, không còn ai bên cạnh ngoài cô và bậc thang.
Ninh Thư đoán đây cũng là trận pháp.
Ninh Thư leo chậm rãi, mới đầu chưa cảm nhận được nhưng càng lên cao áp lực càng nặng, đè nén làm phổi khó thở tưởng như sắp nổ tung.
Mất rất nhiều thời gian Ninh Thư mới bước thêm được một bậc, cô nghĩ bụng rồi ngồi luôn xuống lười không bò nữa.
Ninh Thư cũng chẳng muốn gia nhập Hoá Tiên Tông lắm.
Tiêu Tố Tố muốn thay đổi số phận, thay đổi số phận không nhất định phải gia nhập Hoá Tiên Tông trong khi vào rồi còn dễ lộ thân phận.
Không được nhận từ đầu vẫn hơn.
Tiêu Tố Tố không yêu cầu cô xử lý Thanh Hoa Quân, cái đó sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ cho Tiêu Tố Tố về xử lý.
Cô cần trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức thay đổi được nỗi đau do huyết mạch mang lại, mạnh đến mức thoát khỏi ràng buộc về dòng máu đang chảy trong người.
Vậy thì nhiệm vụ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Rời khỏi Hoá Tiên Tông, cô sẽ nghĩ cách xử lý cấm chế. Ngày nào cấm chế còn đây, tính mạng cô vẫn còn nằm trong tay kẻ khác.