Cảnh Thiếu Trạch quát: “Thiếu tôi thì em chết à, dạo này tôi sẽ không qua, em cô ở yên trong nhà cho tôi không được phép đi đâu hết.”
Cảnh Thiếu Trạch quát xong liền treo máy.
Diệp Tích bên kia cầm máy mà ngây người, nhăn mặt khóc.
Cô là bồ nhí vô liêm sỉ gọi là đến đuổi là đi.
Cảnh Thiếu Trạch chưa từng dịu dàng với cô vậy mà cô lại yêu người đàn ông không có trái tim đó.
Họ Cảnh chìm trong mây mù còn Ninh Thư sống rất hạnh phúc.
Ở nhà họ Nghê cô muốn làm gì thì làm, ngủ mấy giờ dậy cũng được. Không như ở nhà họ Cảnh, sáng sáng phải xuống dưới nhà với Cảnh Thiếu Trạch.
Không xuống bà Cảnh sẽ cằn nhằn sao chồng dậy rồi mà vợ vẫn còn ngủ trương thây.
Hơn nữa ở nhà mẹ đẻ muốn ăn gì được ăn đó, cơm bón tận mồm nước bưng tận tay.
Ông bà Nghê thương cô lắm, họ sợ cô đau khổ vì chuyện ly hôn.
Ninh Thư thấy ông bà Nghê quá yêu con gái, nguyên chủ nên trở về sống tiếp mới phải. Không cần sống vì Cảnh Thiếu Trạch, không cần bỏ bê cuộc sống tươi đẹp chỉ vì người khác.
Có gia đình thương yêu cô ấy nhiều thế này, quay về bầu bạn với ông bà Nghê cũng được mà.
Ngày mở phiên toà được hẹn sau hai tuần.
Trước ngày ra toà, ngày nào Cảnh Thiếu Trạch cũng qua nhà họ Nghê tìm Ninh Thư, muốn Ninh Thư thấy thái độ kiên quyết không ly hôn của anh ta.
Cảnh Thiếu Trạch vô cùng muốn cứu cuộc hôn nhân này.
Ninh Thư không cho Cảnh Thiếu Trạch bước chân qua cổng, mày thích hét cứ hét ở ngoài, Ninh Thư đóng cửa lại nên tiếng nhỏ đi nhiều.
Trời hè nóng lắm đúng không, Ninh Thư ngồi điều hoà trong nhà mát không chịu được.
Cảnh Thiếu Trạch hét bên ngoài khô hết miệng, nắng nóng đổ xuống đầu lại thêm cơn khát làm anh chỉ thiếu lè lưỡi thở hồng hộc.
Nóng nhưng ngày nào Cảnh Thiếu Trạch cũng đến nhà họ Nghê, cảm động Ninh Thư bằng tấm lòng thành.
Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công trong phòng điều hoà không biết cảm động.
Sau mấy ngày dãi nắng, hôm ấy Cảnh Thiếu Trạch bị say, ngất ngoài đường.
Ông nghê gọi điện thoại bảo ông Cảnh qua mà đón thằng con bị ngất xỉu, không qua đón thì ông sẽ quăng ra đường cho xe nghiền chết.
Chẳng lẽ ông Cảnh không biết việc Cảnh Thiếu Trạch đang làm? Tất nhiên ông ta biết, ông ta còn cổ vũ Cảnh Thiếu Trạch cứ làm ầm lên để người ta chỉ trỏ.
Càng là vậy, ông Nghê càng thấy ghê tởm, càng kiên quyết trở mặt với họ Cảnh.
Cảnh Thiếu Trạch được đón về truyền nước tại nhà, không đến làm ầm ngoài nhà họ Nghê được nữa.
Một lần nữa Cảnh Thiếu Trạch cảm nhận được sự lạnh lùng của Ninh Thư. Từ đó đến nay cô ấy không hề xuất hiện, kể cả anh có ngất vì say nắng cũng không thấy mặt mũi.
Sao một con người lại thay đổi nhanh đến vậy.
“Không đau lòng à?” Nghê Ngôn hỏi Ninh Thư: “Ngày nào cũng đến thế em đã bị cảm động chưa?”
Ninh Thư phì cười: “Đàn ông chỉ biết dùng cách đó để phụ nữ rủ lòng thương xót, dàn hoà.”
Nghê Ngôn nhăn mày: “Có câu đàn ông lòng dạ sắt đá nhưng đàn bà cũng rất ngoan độc.”
Ninh Thư nhếch môi, đàn ông có ra sao vẫn được bỏ qua, đàn bà cứng rắn một chút thì bị nói tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Ngày diễn ra phiên toà, Ninh Thư được nhà họ Nghê hộ tống đến toà án an toàn.
Gặp ba người nhà họ Cảnh ở cửa toà, Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch gầy sọp mà cũng đen hơn nhiều.
Bởi vì muốn bày tỏ sự chân thành nên phơi mình dưới cái nắng hè, giờ thì vừa đen vừa xuềnh xoàng, quê một cục.
Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ chẳng đẹp trai chút nào.
Cảnh Thiếu Trạch định nói chuyện với Ninh Thư song lại thôi, anh ta chỉ trao Ninh Thư đôi mắt trách cứ, giận dữ.
“Sao cô lại như vậy được chứ.” Bà Cảnh nhìn Ninh Thư: “Muốn ly hôn cứ ly hôn sao phải dàn trận hầm hố thế này?”
Nhìn đám phóng viên xung quanh, bà Cảnh lườm nguýt Ninh Thư.
Ninh Thư nhếch môi: “Không phải tôi gọi họ đến.”
Đám phóng viên này đánh hơi nhanh hơn mèo thấy mỡ, nô nức đến bởi họ rất thích bới móc chuyện nhà giàu.
Hôn lễ của Cảnh Thiếu Trạch và Nghê Tịnh được mệnh danh là hôn lễ thế kỷ, rất được chú ý nên thu hút rất nhiều phóng viên.
Nay cảnh còn người mất, tính ra mới được năm năm thôi, chưa dính lời nguyền bảy năm mà đã mỗi người một ngả.
“Loại đàn bà như cô có người lấy đã là phúc rồi.” Bà Cảnh khinh thường.
Bà Nghê không chịu nhún nhường: “Bà nói cái gì cơ, loại con bà mới không có người lấy ấy. Đã vô sinh lại còn làm chuyện súc sinh mới làm, ngày xưa tôi bị mù mới thấy bà tốt tính.”
“Súc sinh cái gì? Bà dám nói con tôi là súc sinh?” Bà Cảnh trợn mắt, căng tơ máu trừng bà Nghê: “Bà nhắc lại xem.”
Phóng viên đánh hơi được mùi cãi cọ nên chụp ảnh lia lịa.
“Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa.” Ông Cảnh kéo vợ, gắt giọng.
Ông Cảnh nói với ông Nghê: “Ông Nghê này, giữ cái đầu lạnh mới giải quyết được chuyện. Đưa nhau ra toà thế này quả thật muốn trở thành kẻ thù mới hài lòng?”
Ông Nghê chẳng quan tâm: “Thế thì thành kẻ thù.”
Con ngươi ông Cảnh co rụt, nhăn mày trầm tư.
Cửa toà án đã mở, Ninh Thư và luật sư của cô vào trước, những người khác vào sau.
Quan toà và bồi thẩm đoàn đi vào phòng xử án, thực hiện xong các nghi thức mở đầu và phiên toà chính thức bắt đầu.
Ninh Thư ngồi ở ghế nguyên cáo, ghế bị cáo Cảnh Thiếu Trạch ngồi cách khá xa.
Hai nhà Nghê Cảnh ngồi hàng ghế dự thính, đằng sau cũng có khá nhiều phóng viên dự thính cùng.
Luật sư của Ninh Thư yêu cầu Nghê Tịnh và Cảnh Thiếu Trạch ly hôn, hơn nữa bị cáo phải bồi thường nguyên cáo hai trăm triệu tệ tiền tổn thất tinh thần.
Cả phòng im lặng nghe luật sư nói, chỉ có tiếng bấm tanh tách nhanh thoăn thoắt của phóng viên.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn chằm chằm Ninh Thư, hỏi: “Hai trăm triệu? Em có biết em đang nói gì không?”
Ninh Thư mỉm cười, một nụ cười dịu dàng: “Tất nhiên là tôi biết, yêu cầu này không hề quá đáng so với lỗi lầm của anh. Đồng thời tôi còn muốn tố cáo anh tội chơi gái mại dâm.”
Ninh Thư đưa USB: “Trong đây có chứng cứ anh chơi gái mại dâm, tôi lưu lại tất cả những lần anh chơi gái trong nhà.”
“Trong đây còn có bằng chứng mẹ anh ép Diệp Tích bán dâm thông qua hình thức đẻ mướn.” Ninh Thư cười nói.
Diệp Tích nhận tiền của bà Cảnh, có tiền tức có bán dâm, có nói giảm nói tránh đi chăng nữa thì quy ra vẫn là bán dâm.
Quy định về tội bán dâm không được rõ ràng, có thể được tính cũng có thể không. Nhưng Ninh Thư cần phải quy về tội đó.
Cặp bồ trong hôn nhân đâu phải chuyện lớn, cô phải đưa về xử phạt hành chính để làm lớn chuyện.
Đã chơi là phải chịu, cho Diệp Tích mấy chục triệu tiền bao nuôi cũng đâu biết xót. Hai trăm triệu bồi thường tổn thất tinh thần đủ làm họ Cảnh nhức nhối.