Chúc Tư Viễn nhút nhát trốn sau lưng mẹ làm Chúc Nghiên Thu khó chịu, cậu cũng chẳng thích thằng con này.
“Tôi bận học suốt ngày, làm gì có thời gian trông con, nhốt trong nhà à?” Chúc Nghiên Thu chau mày, rõ thấy không muốn đón Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư lúng túng: “Vậy phải làm sao đây, sắp tới em không có tiền trả tiền phòng. Em khổ được nhưng không được để con khổ theo em.”
Không từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc lúc này của Chúc Nghiên Thu. Giờ là sao, Chúc Tố Nương đang xin tiền cậu?
“Chị đưa tiền cho tôi trước rồi Tư Viễn ở với tôi.” Chúc Nghiên Thu mặc cả.
Ninh Thư: …
“Em không có tiền thật mà.” Ninh Thư buông thõng tay.
Chúc Nghiên Thu nhăn nhó, nếu không phải đang ở ngoài đường, Chúc Nghiên Thu đã lục túi chị ta xem có tiền không.
Chúc Nghiên Thu đánh giá Ninh Thư từ trên xuống dưới, nhìn kiểu gì cũng giống có tiền. Chúc Tư Viễn còn trắng trẻo mập mạp, thế mà vẫn cãi cố là không có cái ăn không có chỗ ở.
Chúc Nghiên Thu bực rồi, cậu ta cảm thấy bị phản bội, lo lắng nói: “Tố Nương à, tôi không ổn thật, chị đưa tôi ít tiền trước đi. Tôi biết chị có tiền.”
“Em không có tiền.” Ninh Thư khẳng định.
“Chị…”
“Nghiên Thu, anh mua sách xong chưa?” Phương Phỉ Phỉ xách túi mỉm cười đi qua.
Nghe thấy giọng Phương Phỉ Phỉ, Chúc Nghiên Thu nổi da gà, con ngươi liếc trái đảo phải. Phương Phỉ Phỉ lại gần mà người cậu cứng đờ, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là Phương Phỉ Phỉ và Chúc Tố Nương chạm mặt rồi, cậu phải làm sao đây?
Phương Phỉ Phỉ hỏi thăm Ninh Thư: “Chị đây là?”
“Đây là chị anh.”
“Tôi là vợ cậu ấy.”
Chúc Nghiên Thu và Ninh Thư cùng nói nhưng nội dung khác hoàn toàn.
Chúc Nghiên Thu tái mét mặt, đỏ ỏn con mắt trừng Ninh Thư dữ tợn, như con thú hoảng nổi điên sắp lao vào cắn người. Ninh Thư chẳng sợ, chị nào sinh con cho cậu, nuôi con cho cậu, kiếm tiền chu cấp cho cậu đi học, tạo điều kiện cho cậu tiêu hoang?
Phương Phỉ Phỉ ngây người, nhìn Ninh Thư lại nhìn Chúc Nghiên Thu, không biết chuyện là sao: “Là sao?”
“Không có gì đâu.” Chúc Nghiên Thu nắm tay Phương Phỉ Phỉ định kéo đi. Cậu ta nói với Phương Phỉ Phỉ: “Gặp một con mụ điên, gặp ai cũng nhận là vợ người ta ấy mà, em đừng quan tâm.”
“Nhưng mà…” Phương Phỉ Phỉ ngoái lại nhìn Ninh Thư: “Chị này?”
Ninh Thư nói với Chúc Tư Viễn: “Gọi thầy đi con, à không, phải gọi là bố, gọi to lên con, gọi bố đi.”
Chúc Tư Viễn gọi khẽ: “Bố ơi.”
Chúc Nghiên Thu trợn mắt dữ tợn, ghét và hận Ninh Thư ra mặt, cậu ta tức giận việc Ninh Thư không biết ý.
“Nghiên Thu, đứa bé gọi anh là bố đấy?” Phương Phỉ Phỉ ngỡ ngàng xen lẫn sốt sắng hỏi Chúc Nghiên Thu: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Anh đã bảo mụ ta bị điên mà, anh bị mụ ta bám.” Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa kéo Phương Phỉ Phỉ đi. Phương Phỉ Phỉ cứ ngoảnh lại thắc mắc về Ninh Thư mãi.
Ninh Thư vẫy tay với Chúc Nghiên Thu: “Mình ơi, ngày mai em đợi mình ở đây nhé.”
Chúc Nghiên Thu khựng người rồi kéo Phương Phỉ Phỉ đi thật mau.
Ninh Thư bĩu môi, chí ít cũng đã khẳng định Chúc Tố Nương là vợ chứ không phải chị gái vô dụng.
“U ơi đó là thầy con thật ạ?” Chúc Tư Viễn rất thắc mắc: “Thầy con chết rồi mà, sao bỗng dưng sống dậy?”
Chúc Tư Viễn cảm thấy bị đùa bỡn. U từng nói thầy con chết rồi, vậy mà nay lại bảo mau gọi thầy đi, gọi bố to vào.
Ninh Thư gật đầu: “Đó là thầy con đấy, đi học xa nhà từ ngày con còn chưa chào đời. Bao nhiêu năm qua không về nhà lấy một lần làm u tưởng thầy con đã chết.”
Chúc Tư Viễn cúi đầu: “Hình như thầy không thích con.”
Ninh Thư không biết nói sao: “Tư Viễn, không phải tất cả mọi người đều thích chúng ta. Việc của chúng ta là yêu bản thân, thầy không thương Tư Viễn thì vẫn có u thương Tư Viễn mà.”
Chúc Tư Viễn không hiểu lắm.
Ninh Thư dắt Chúc Tư Viễn về nhà, không bận lòng về Chúc Nghiên Thu. Sau hôm nay Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ có đường ai nấy đi, Ninh Thư cũng chỉ biết nhún vai, chẳng liên quan đến cô.
Còn chuyện ngày mai đợi Chúc Nghiên Thu ở tiệm sách là nói dối.
Chúc Tư Viễn lại buồn bã, mới tập quen với việc thầy đã mất mà nay thầy bỗng xuất hiện. Sau lại nhận ra thầy mắng u là con mụ điên, chẳng thà không có thầy còn hơn.
Ninh Thư thấy Chúc Tư Viễn ủ dột nhưng không nhiều lời làm gì, cái chuyện này nói nhiều cũng chỉ đến thế. Tuổi của Chúc Tư Viễn rất khát khao có được tình thương từ bố, có người bố sừng sững như núi Thái Sơn chặn phía trước che gió che mưa cho con.
Ninh Thư vẫn lặp lại công việc hằng ngày, thuốc bột cô chế đã sắp đầy hòm, công dụng cũng cao. Ninh Thư thử cắt đứt tay, rắc ít bột lên chẳng mấy máu đã dừng chảy. Khuyết điểm duy nhất chỉ là cần quấn băng với những vết thương có kích thước lớn.
Có khuyết điểm nhưng công dụng cứu người nhanh đã xoá nhoà khuyết điểm ấy.
Trong khi đó, Chúc Nghiên Thu nghe Ninh Thư nói ngày mai đợi ở tiệm sách, hôm sau cậu ta đến đó đợi thật. Song đợi từ sáng đến trưa mà vẫn không thấy Ninh Thư đâu.
Chúc Nghiên Thu đành phải kiềm chế cảm xúc, cậu không liên lạc được Chúc Tố Nương, không biết Chúc Tố Nương ở đâu cũng không biết đi đâu tìm Chúc Tố Nương.
“Anh đến đây đợi thật này?” Phương Phỉ Phỉ xuất hiện, lạnh lùng: “Anh dối em chuyện gì đúng không?”
Hôm nay Chúc Nghiên Thu nghỉ học, cô chỉ đánh liều qua đây tìm, không ngờ Chúc Nghiên Thu đứng đây đợi người phụ nữ kia thật.
Chúc Nghiên Thu lắc đầu: “Anh đến mua sách, anh có đợi ai đâu. Hôm qua bị con mụ điên kia bám nên không mua được sách.”
Phương Phỉ Phỉ càng hậm hực, giận lắm nhưng vẫn nhịn được: “Bận mua sách nên nghỉ học? Anh đợi chị ta cả ngày, rốt cuộc anh với chị ta có quan hệ gì? Chúc Nghiên Thu anh nói rõ cho tôi.”
Chúc Nghiên Thu vẫn lắc đầu khẳng định: “Phỉ Phỉ, anh đến mua sách thật mà?”
“Thế anh đã mua được chưa? Mua sách gì mà mua mất cả buổi? Anh định đợi đến đêm luôn đúng không?” Phương Phỉ Phỉ đã có suy đoán, suy đoán này làm cô vừa khiếp đảm vừa đau lòng.