Cảnh Thiếu Trạch ngây người, không thể nào ngờ được Ninh Thư lại muốn ly hôn với anh. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này nên tạm thời chưa chấp nhận được.
“Đi mau đi, trong nhà đã loạn lắm rồi hai đứa không được ly hôn vào lúc này.” Ông Cảnh giục. Không chỉ Cảnh Thiếu Trạch ngây người mà kể cả ông đây cũng sững mất một lúc khi nhận được giấy mời của toà án.
Cảnh Thiếu Trạch chạy ra ngoài phóng xe như bay đến nhà bố mẹ vợ.
Lúc Cảnh Thiếu Trạch đến nhà họ Nghê, vừa vào nhà đã thấy Ninh Thư đang thủ thỉ nói cười với bà Nghê trong phòng khách.
Cô ấy bình tĩnh, thản nhiên như thế không hề giống người muốn ly hôn.
Cảnh Thiếu Trạch bùng lửa giận, có phải cô ấy đang trêu ngươi người khác không.
Cảnh Thiếu Trạch vừa vào nhà, cả nhà họ Nghê đã đổ dồn con mắt vừa căm thù vừa khinh thường vào anh ta. Ông Nghê đứng phắt dậy định dạy cho thằng oắt con một bài học.
Ninh Thư giữ tay ông Nghê: “Bố để đó cho con.”
Nghê Ngôn vắt chân hỏi Ninh Thư: “Em làm được không đấy, hay để đó anh đánh cho?”
Ninh Thư nhếch môi.
Cảnh Thiếu Trạch cảm thấy không khí trong nhà rất lạ, người nhà họ Nghê nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh làm bộ đau lòng với Ninh Thư: “Chuyện là sao vậy Tịnh Tịnh, sao tự nhiên em muốn ly hôn?”
“Em ly hôn rồi anh biết làm thế nào, em muốn anh chết đó à?” Cảnh Thiếu Trạch yêu thương hết mực: “Đừng nghịch nữa, về nhà với anh, có gì mình nói chuyện được không em?”
Ninh Thư lạnh mặt, nói lạnh lùng: “Như anh thấy, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà để ly hôn.”
“Tại sao chứ?” Cảnh Thiếu Trạch không tài nào hiểu nổi, anh thấy Ninh Thư lạnh lùng mới lạ lẫm làm sao. Nghê Tịnh rất hiền lành, nụ cười của cô ấy luôn luôn dịu dàng.
Lạnh lùng từ tận xương tuỷ như bây giờ làm Cảnh Thiếu Trạch rất xa lạ.
Ninh Thư nói: “Ra toà anh sẽ biết tại sao tôi muốn ly hôn với anh. Tôi cũng nhắc nhỏ anh là phiên toà sẽ được mở sớm thôi, anh mời luật sư giỏi về biện hộ cho đi.”
“Tôi rất nghiêm túc.”
Cảnh Thiếu Trạch vò đầu rối bời, bước lại gần Ninh Thư, Ninh Thư lùi về sau giữ khoảng cách với Cảnh Thiếu Trạch.
“Em hà tất phải làm vậy Tịnh Tịnh. Tại vì sao mà phải phán tử hình cho anh. Em nên cho anh biết tội chứ, anh không bao giờ đồng ý ly hôn khi không có lý do.” Cảnh Thiếu Trạch kiên quyết.
“Tôi không quan tâm anh có đồng ý hay không, dù có sao tôi vẫn phải ly hôn.” Ninh Thư bật cười.
Đệ đơn kiện ra toà tức mong muốn của anh không quan trọng.
Cảnh Thiếu Trạch không dặn được cơn giận: “Em lại ngầy gì nữa? Mới đây xảy ra nhiều chuyện như thế mà chúng ta vẫn vượt qua được, anh cứ tưởng em sẽ luôn ở bên anh mà sao nay em lại vậy?”
“Hôm nay em không nói rõ ra, không về nhà với anh thì anh sẽ ở lì đây.” Cảnh Thiếu Trạch mím môi ngồi phịch xuống đất, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt đáng thương.
Ông Nghê thấy hành động không biết ngại của Cảnh Thiếu Trạch thì chửi thằng ranh con độc ác. Tóm lại là chửi cực kỳ khó nghe, Cảnh Thiếu Trạch bị chửi sầm mặt hoang mang.
Cảnh Thiếu Trạch không hiểu chuyện là thế nào thật. Ngày xưa bố mẹ vợ vô cùng tốt với anh, thái độ này quả khác một trời một vực.
Cảnh Thiếu Trạch đâm lo, anh van nài Ninh Thư: ”Mình nói chuyện riêng được không Tịnh Tịnh?”
Ninh Thư mỉm cười: “Không.”
Cảnh Thiếu Trạch càng bực bội, cào tóc muốn nổi giận nhưng nhịn được: “Thế thì em cũng nên cho anh biết lý do chứ, anh chẳng biết gì cả mà em lại đòi ly hôn, em làm vậy là công bằng với anh sao?”
“Công bằng?” Ninh Thư suýt để mất thần thái lạnh lùng sang chảnh. Cảnh Thiếu Trạch nhắc đến công bằng nhưng Cảnh Thiếu Trạch đã từng công bằng với Nghê Tịnh chưa?
Ninh Thư lại mỉm cười: “Không nói cho anh biết đấy.”
Cảnh Thiếu Trạch: …
Cảnh Thiếu Trạch vô cùng bất lực: “Đừng ngầy nữa Tịnh Tịnh.
“Về nhà với anh đi, có gì về rồi mình nói.” Cảnh Thiếu Trạch run giọng van nài, nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chứa chan tình cảm.
“Em không về với anh tối nay anh sẽ ngủ lại nhà em.” Cảnh Thiếu Trạch đang cược vợ anh vẫn yêu anh, vẫn thương anh.
Ninh Thư cười nói với Nghê Ngôn: “Anh báo cảnh sát có người tự xông vào nhà dân đi, chúng ta quét rác ra khỏi nhà.”
Nghê Ngôn chau mày rồi gọi điện thoại.
Phen này Cảnh Thiếu Trạch hoang mang thật, mắt không rời nói lí nhí với Ninh Thư: “Tịnh Tịnh à.”
Cảnh Thiếu Trạch không tin nổi vợ anh lại nhẫn tâm thế. Chưa từng có biểu hiện, đột nhiên lạnh lùng vô tình như này.
Cảnh Thiếu Trạch ngồi lì trên đất, anh nhìn Ninh Thư, anh vẫn nhen nhóm chút hy vọng nhỏ nhoi.
Ninh Thư cũng nhìn thằng vào mắt Cảnh Thiếu Trạch. Cô cười dịu dàng như Nghê Tịnh vẫn luôn cười với Cảnh Thiếu Trạch.
Cảnh Thiếu Trạch nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng đó. Rõ ràng là cùng một người cùng một nụ cười dịu dàng, nhưng một người dịu dàng nhất thế gian, một người lạnh căm căm làm Cảnh Thiếu Trạch rùng mình.
Ninh Thư ngồi xuống ghế, mặc kệ Cảnh Thiếu Trạch ngồi dưới đất.
Không phải đợi quá lâu, tiếng xe cảnh sát đã đến ngày một gần, xe cảnh sát đỗ ngoài cổng.
Mấy chú cảnh sát vào nhà, Nghê Ngôn qua đón cảnh sát.
“Ai tự tiện xông vào nhà dân?” Cảnh sát hỏi.
Ninh Thư chỉ Cảnh Thiếu Trạch: “Là anh ta đây chú cảnh sát.”
“Nghê Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch nghiến răng nhìn Ninh Thư, vừa giận vừa bi ai: “Em nhất định phải tuyệt tình như vậy à, em quên tình yêu của chúng ta rồi sao?”
Ninh Thư chỉ cười: “Tôi không quen anh.”
Cảnh Thiếu Trạch: …
Cảnh Thiếu Trạch đến hộc máu, nói chuyện tử tế được không.
Nghê Ngôn nói với cảnh sát: “Phiền các chú đưa cậu ta đi, đến từ đâu trả về đó, cảm ơn các chú rất nhiều.”
Cảnh sát định lôi Cảnh Thiếu Trạch dậy, Cảnh Thiếu Trạch đã tự đứng lên chạy về phía Ninh Thư.
Nghê Ngôn cản Cảnh Thiếu Trạch, đấm thẳng mặt cậu ta, Cảnh Thiếu Trạch ngã ra đất và bị cảnh sát khống chế.
Cảnh Thiếu Trạch hét với Ninh Thư: “Nghê Tịnh, rốt cuộc em muốn gì, Nghê Tịnh.”
Ninh Thư vỗ ngực, hoảng sợ: ”Các chú bắt anh ta đi mau giúp cháu với, anh ta vừa định đánh cháu đấy.”
Cảnh Thiếu Trạch: Khụ…
“Tịnh Tịnh, Nghê Tịnh…” Cảnh Thiếu Trạch bị cảnh sát lôi đi nhưng vẫn giãy giụa gọi tên Nghê Tịnh.
“Nghê Tịnh, anh sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, trừ khi anh chết.” Cảnh Thiếu Trạch bám vào cửa kính xe cảnh sát hét to: “Anh yêu em Tịnh Tịnh, em đừng đối xử với anh như thế.”
Cảnh sát máy kính lên, không còn nghe thấy tiếng hét của Cảnh Thiếu Trạch.