Chơi vậy vui lắm đúng không, Từ Văn Lãng trong cốt truyện bị giết, nay vẫn còn đau lòng muốn chết, mai đã nói không bỏ được Sở Tiêu Nhiên.
Ninh Thư không biết ranh giới cuối cùng trong nguyên tắc sống của Hạ Hiểu Mạn nằm ở đâu. Cô ta bị Sở Tiêu Nhiên tổn thương vì cứ mãi nhún nhường. Ninh Thư thấy buồn cho một cuộc sống như thế, nhưng Hạ Hiểu Mạn lại cho rằng đó là nỗi đau cần trải qua để chạm đến hạnh phúc.
Từ Văn Lãng tốt với cô ta nhưng cô ta không cần tình cảm yên bình. Cô ta cần một tình yêu đau thấu tim gan, vừa đau đớn vừa tiếc nuối.
“Anh nhìn em thế làm gì?” Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư nhìn mình bằng đôi mắt lạnh lùng mà cũng xa lạ, làm cô ta thấy lo lắng, giật mình mất tự nhiên.
Ninh Thư thôi không nhìn nữa, nói lạnh lùng: “Sở Tiêu Nhiên bảo em đến nói mấy câu này?”
Hạ Hiểu Mạn vội vàng xua tay: “Không phải, Sở Tiêu Nhiên không nói gì với em hết, em tự đến thôi. Em không muốn hai người một mất một còn thế này, ai bị thương em cũng khổ hết anh à.”
Ninh Thư giữ im lặng, chỉ nhìn Hạ Hiểu Mạn chằm chằm. Cô không thể sống chung dưới một bầu trời với Sở Tiêu Nhiên. Từ Văn Lãng trong cốt truyện đã chết, còn giờ chưa nói trước được điều gì.
Hạ Hiểu Mạn không có tư cách khuyên cô. Cô ta phản bội Từ Văn Lãng, còn yêu cầu Từ Văn Lãng quên tất cả, sống hoà thuận với Sở Tiêu Nhiên?
Lượn đi cho khuất mắt, biến càng xa càng tốt, nhìn thôi đã thấy bực rồi.
Giương cao ngọn cờ hoà bình nhưng lại trục lợi cá nhân. Hạ Hiểu Mạn chìm đắm trong tình yêu rất đáng ghét, Ninh Thư chưa bao giờ ghét một cô gái nhường này.
Phải nói Hạ Hiểu Mạn vừa đáng ghét vừa không biết cư xử. Cô ta là một cô gái yếu đuối, chọn cách nhu nhược khi bị tổn thương. Hành động nhu nhược ấy khiến người thật lòng thương cô ta gặp nạn, nhưng cô ta lại bao dung kẻ đã hại người yêu thương cô ta.
Đó chẳng phải bị điên thì gì?
Ninh Thư mà gặp trường hợp ấy, chắc chắn cô sẽ đọ sức bằng tất cả sức lực, dù cho có phải chết. Chứ không phải chọn cách xử lý như Hạ Hiểu Mạn. Quan trọng hơn hết, ép người khác thoả hiệp bằng uy hiếp là một dạng hãm hại.
“Có ai nói cho em biết em rất vô liêm sỉ không?” Ninh Thư thật sự hết chịu nổi việc Hạ Hiểu Mạn cứ xuất hiện trước mặt cô, lấy danh nghĩa tình cảm giữa cô ta và Từ Văn Lãng: “Sở Tiêu Nhiên biết em đến đây không?”
“Anh Văn Lãng, anh…” Hạ Hiểu Mạn ngạc nhiên ra mặt, không tin được người dịu dàng như anh Văn Lãng lại thốt ra được câu đó.
Hạ Hiểu Mạn sầm mặt, đè nén cơn giận, run giọng nói: “Anh có biết anh đang nói gì không?”
“Tất nhiên anh biết. Anh, nói, là, em, rất, vô, liêm, sỉ!” Ninh Thư dằn từng chữ.
Hạ Hiểu Mạn giận tím mặt, hít thở không thông: “Sao anh nói em như vậy được. Anh thay đổi rồi, anh của ngày xưa sẽ không nói bậy. Em đến đây vì tốt cho anh, sao anh lại chửi em được chứ.”
Hạ Hiểu Mạn vẫn chưa định hình lại sau câu chửi của anh Văn Lãng. Cô ta tức tối, bực dọc, ngồi im hờn dỗi ở ghế đối diện.
Ninh Thư cười nhạt: “Mới vậy đã giận? Nếu người đang ngồi đây là Sở Tiêu Nhiên, em có giận thế này không? Sở Tiêu Nhiên có mắng chửi thậm tệ cỡ nào em cũng nhịn, anh nói một câu em đã giận nhường này. Hạ Hiểu Mạn à, em chỉ cậy tình cảm mười mấy năm qua anh dành cho em thôi.”
“Còn nữa, em phản bội anh, em vẫn mặt dày xuất hiện trước mặt anh như chưa có chuyện gì xảy ra mà em không thấy xấu hổ à? Em tưởng cuộc đời anh không thể sống thiếu em được? Anh chỉ có thể đứng đây đợi em cả đời?” Ninh Thư không nể nang: “Mặt em không phải dày bình thường thôi đâu.”
Hạ Hiểu Mạn tái mặt, nhìn Ninh Thư trân trân, cô ta cắn môi: “Anh không phải anh Văn Lãng, anh Văn Lãng sẽ không nói thế.”
Ninh Thư: …
“Biến đi, đừng bao giờ đến tìm anh nữa. Nếu như em còn biết xấu hổ thì đừng đến tìm anh.” Ninh Thư thấy có nói nữa cũng như đàn gảy tai trâu. Từ Văn Lãng trong lòng cô ta là người dịu dàng, ấm áp, thấu hiểu được nỗi khổ và khó xử của cô ta.
Giờ Ninh Thư giở giọng một chút, làm Hạ Hiểu Mạn quen Từ Văn Lãng luôn im lặng cảm thấy bị phản bội.
Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, mặt tái mét, hít sâu nói: “Anh Văn Lãng, em biết anh hận em. Nhưng tất cả mọi việc em làm đều để xử lý mọi việc. Đối đầu với Sở Tiêu Nhiên rất nguy hiểm, em không muốn sự nghiệp của anh bị ảnh hưởng, dù có thế nào em cũng không muốn anh bị hại.”
Ninh Thư ừ một câu, không cả ngẩng đầu: “Nói xong rồi? Nói xong rồi mới đi cho.”
Hạ Hiểu Mạn cắn môi, xoay người ra về. Ra đến cửa vẫn ngoảnh lại nhìn Ninh Thư lần cuối, thấy anh không ngẩng đầu Hạ Hiểu Mạn chau mày đi luôn.
Nếu còn biết xấu hổ thì đừng có đến nữa.
Thật ra Hạ Hiểu Mạn không biết, mỗi lần cô ta đến tìm Từ Văn Lãng, là thêm một lần tăng mức độ nguy hiểm cho Từ Văn Lãng.
Sở Tiêu Nhiên mà đồng ý để cô gái của mình đi tìm người đàn ông khác à?
Hơn nữa người đó còn là người yêu cũ của Hạ Hiểu Mạn, rõ ràng là muốn nối lại tình xưa. Để đề phòng bất trắc, cách tốt nhất đó là cho Từ Văn Lãng biến mất.
Hạ Hiểu Mạn không nghĩ được đến mức đó, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện đó, cô ta vẫn còn kích thích Sở Tiêu Nhiên bằng Từ Văn Lãng.
Sở Tiêu Nhiên nuôi một nhóm người, có lẽ chuyên xử lý những người không nghe lời. Ninh Thư nghĩ bụng và cũng thuê mấy vệ sĩ, tất cả đều là lính giaỉ ngũ đến bảo vệ nhân viên ở văn phòng luật sư.
Người kiêu ngạo, không quan tâm luật pháp như Sở Tiêu Nhiên giống như không gì không làm được. Đi đến đâu cũng được tung hô, bợ đỡ như vua chúa.
Ninh Thư chỉ biết cười thôi.
“Sĩ nông công thương”, thật ra Sở Tiêu Nhiên chỉ là thương nhân, tại sao lại như thể là người ghê gớm nhất thế giới, bug này hơi to đấy.
Giàu sang là kẻ thù của chính quyền, béo tốt đành phải xẻ thịt thôi. Sở Tiêu Nhiên chưa mạnh đến mức có thể thoát khỏi bộ máy chính quyền trên mảnh đất mà anh ta đang đứng.
Ninh Thư chỉ biết mượn gió để xử lý anh ta.
Ninh Thư lại nhận rất nhiều vụ kiện miễn phí, tất cả đều giúp những người không có cửa khiếu nại, thời gian này danh tiếng văn phòng lại tăng cao.
Cô là nhà từ thiện trong ca từ của báo chí. Cánh nhà báo liên tục đến phỏng vấn cô. Thỉnh thoảng cô sẽ xuất hiện trên mặt báo, chậm mà chắc, không ồn ào và khoa trương, bởi quá nổi tiếng sẽ chỉ dẫn đến hiệu ứng ngược.
Ninh Thư biết người nâng đỡ cô đang vun đắp thế giới cho cô, việc Ninh Thư cần làm đó là cố gắng hoàn thành việc mà cô nên làm.