“Cậu còn mồm thối nữa là tôi đánh chết cậu chứ không phải có mỗi ăn tát thôi đâu.” Ninh Thư lạnh lùng, nhìn đi, cái loại này mà Chúc Tố Nương còn không nỡ giết.
Học nhiều đến mấy cũng không thay đổi được cái ác ngấm vào máu. Chúc Nghiên Thu là minh chứng rõ nhất cho thứ mặt người dạ thú.
Chúc Nghiên Thu tức run người: “Chúc Tố Nương, chị quá trớn rồi đấy.”
Ninh Thư liếc xéo, mặc xác cậu ta. Chúc Nghiên Thu đừng mơ thành danh, xác định cả đời làm bốc vác thuê nhé.
Chúc Nghiên Thu nghiến răng nói khẽ: “Chúc Tố Nương, chị định giết chồng sao?”
“Đàn ông đàn ang nói to lên, nói nhỏ thế ai nghe?” Ninh Thư cười khỉnh, định mang danh chồng ra doạ cô nhưng không dám công khai mối quan hệ, thôi thì cũng cạn lời.
Lần đầu Ninh Thư gặp người đã vô dụng lại ưa sĩ diện, muốn người khác cung phụng cậu ta như ông trời.
Để tôi cho cậu thăng thiên bây giờ.
Thấy Ninh Thư hống hách, Chúc Nghiên Thu ôm bụng tức bỏ đi.
Chúc Nghiên Thu chính là con chim sẻ mổ lưng trâu. Chỉ biết bắt nạt Chúc Tố Nương, bắt nạt kẻ yếu ra bề mình giỏi.
Mặc dù địa vị Ninh Thư đã khác nhưng cậu ta vẫn ảo tưởng về sự tự tin trước Ninh Thư.
Chúc Nghiên Thu không nhịn được cơn giận ăn tát bởi Ninh Thư, cậu ta kể với mọi người Chúc Tố Nương bị cha mẹ bán cho nhà giàu làm con ở. Không biết ăn may thế quái nào lại thành chiến sĩ quân y. Cậu ta còn nói Huân chương Quân công hạng nhì của Ninh Thư có vấn đề, cái thứ đàn bà có công trạng gì để được trao huân chương.
Ninh Thư nghe tin đồn chỉ chẹp miệng, xoa ngực. Cô nhìn chồng cô đi, vừa hèn vừa ác, tám chuyện khắp nơi buông lời lẽ xấu xa.
Cô thành công nên Chúc Nghiên Thu ghét. Bộc phát bản tính độc ác tung tin đồn nhảm vì ghen với cô.
Cô có hi sinh bao nhiêu vì cái loại này, cậu ta vẫn luôn coi đó là điều hiển nhiên.
Cái thằng Chúc Nghiên Thu thiếu đánh đây mà.
Ninh Thư bẻ khớp cổ tay đánh Chúc Nghiên Thu. Còn để cô nghe mấy lời không đâu, cô gặp lần nào cô đánh lần đó.
Phương Phỉ Phỉ qua tìm Chúc Nghiên Thu, thấy Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư đánh tơi tả, vật ngã không đứng lên nổi. Phương Phỉ Phỉ cau có, hậm hực với Ninh Thư: “Bác sĩ Chúc quá đáng rồi đấy.”
Ninh Thư bật cười: “Tôi quá đáng? Điều bạn trai cô làm mới quá đáng. Các cô cậu yêu đương cứ việc, đừng động vào tôi. Ngày xưa cậu ta ăn đồ của tôi, dùng đồ của tôi, cô cậu hẹn hò bằng tiền bán đậu của tôi, cậu ta không nói cho cô biết những điều đó đâu nhỉ.”
Phương Phỉ Phỉ sững sờ: “Điều kiện nhà Nghiên Thu mà cần tiêu tiền bán đậu của chị?”
“Ha ha, họ Chúc giàu thật nhưng đó là chuyện mấy năm trước rồi. Họ Chúc phá sản, bán đát bán nhà, cả nhà…”
“Chúc Tố Nương chị im ngay, chị im ngay cho tôi…” Chúc Nghiên Thu hốt hoảng ngắt lời Ninh Thư: “Chị cuỗm tiền nhà họ Chúc, chị là thứ phản chủ trơ tráo.”
Ninh Thư: →_→
Ninh Thư cười khẩy: “Tiền của nhà cậu cho cậu đi học cả rồi. Cậu hứa sẽ vực lại họ Chúc nhưng đi biệt ba, bốn năm. Tiền học, tiền ăn, tất cả các khoản tiền cậu tiêu đều là tiền tôi nai lưng ra bán đậu.”
“U chết cậu còn chẳng về.”
Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu trân trân: “Thật sao?”
“Phỉ Phỉ, em đừng nghe chị ta nói vớ vẩn.” Chúc Nghiên Thu hoảng loạn nắm tay Phương Phỉ Phỉ, Phương Phỉ Phỉ vung tay.
Phương Phỉ Phỉ lùi về sau, nghẹn ngào: “Anh lại nói dối em. Em tưởng anh đã thú thật rồi nhưng không ngờ anh vẫn giấu em. Chúc Nghiên Thu, uổng công em lo cho anh, theo anh lên chiến trường. Nào ngờ anh vẫn lừa em, anh lừa em vui lắm đúng không, anh thấy em ngu lắm đúng không?”
Phương Phỉ Phỉ nhìn Chúc Nghiên Thu mặt mũi lấm lem, khác xa Chúc Nghiên Thu tươm tất, quần áo sạch sẽ ngày nào. Chúc Nghiên Thu xấu tệ, không còn bóng dáng của công tử nhà giàu.
Phương Phỉ Phỉ bỏ chạy, Chúc Nghiên Thu đanh giọng với Ninh Thư: “Chúc Tố Nương chị là đồ độc ác.” Rồi đuổi theo Phương Phỉ Phỉ.
Ninh Thư phủi bụi vẫy tay chào hai cô cậu. Đuổi bắt nhau nhớ để ý không trung nhé, không quân địch có thể tập kích bất cứ lúc nào đấy.
Ninh Thư cứ tưởng họ sẽ chia tay, vậy mà đêm đó Phương Phỉ Phỉ lại qua tìm cô.
Đêm hôm đến tìm thế này, chắc cũng biết đêm đến Ninh Thư mới rảnh.
Phương Phỉ Phỉ thấy Ninh Thư đang dọn dẹp, cô ta ấp úng một lời khó nói: “Bác sĩ Chúc, tôi có chuyện muốn nói với chị.”
“Chúng ta không thân, chẳng có gì để nói hết. Nói thật, chồng tôi đang yêu cô rồi, cô cứ nhất thiết khuyên nhủ tôi bằng cái giọng theo đuổi hạnh phúc thì tôi không muốn nghe.”
Ninh Thư nằm xuống ván chuẩn bị đi ngủ. Họ muốn yêu nhau muốn cãi nhau, muốn làm trời làm biển gì cũng mặc kệ họ.
Phương Phỉ Phỉ bặm môi: “Tôi chưa từng muốn làm ai tổn thương, nhưng tôi đã lỡ yêu chồng chị khi mà chính tôi không tỏ tường sự thật.”
Ninh Thư: →_→
“Chúng ta ra ngoài nói vài chuyện về Chúc Nghiên Thu đi.” Phương Phỉ Phỉ nói: “Ba chúng ta cứ tổn thương nhau cũng chẳng được gì, tốt hơn hết nên giải quyết một lần cho xong.”
Ninh Thư nói: “Muốn nói gì cứ nói ở đây, ở ngoài nhiều muỗi, tôi mệt cả ngày rồi không muốn đi.”
Phương Phỉ Phỉ hết cách, ngập ngừng: “Tôi nghe nói chị trình một bài thuốc nên được trao tặng Huân chương Quân công hạng nhì, tôi biết chị có cách chữa được cho Chúc Nghiên Thu.”
Ninh Thư lắc ngón tay: “Thứ nhất, tôi không biết chữa cho Chúc Nghiên Thu. Cậu ta bị say súng, không cầm súng không làm việc yêu cầu tỉ mỉ, độ chính cao thì sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống. Thứ hai, huân chương tôi có vì tôi ra sức cứu người, nhận được vì cố gắng cứu mạng chiến sĩ bị thương, tôi xứng đáng với huân chương này.”
“Không lẽ chị đành lòng nhìn Chúc Nghiên Thu chỉ quanh quẩn trong xó bếp sao?” Phương Phỉ Phỉ bất lực: “Nghiên Thu được đi học không nên bị vùi dập như thế. Tôi biết chị hận chúng tôi nhưng đất nước nguy nan, thêm một người là thêm sức mạnh chống giặc.”
Ninh Thư nhếch môi: “Ai nói Chúc Nghiên Thu bị vùi dập? Chính cô cũng nói thêm một người là thêm sức sức mạnh chống giặc đó thôi. Dù là chiến sĩ hậu cần hay chiến sĩ tiền tuyến đều đang góp một phần sức lực chống giặc, ai nghĩ nhiều như cô.”