Làm Chúc Nghiên Thu hoang mang chưa từng có, đau đớn chỉ muốn chết quách cho rồi.
Ngày ngày thức dậy nhóm bếp nấu cơm, công tử như cậu lại có ngày quanh quẩn nhóm củi góc bếp.
Cuộc sống không có tương lai quật ngã Chúc Nghiên Thu, cái tâm độc ác kéo đến xâm chiếm. Cậu phải lên chiến trường bằng mọi giá, cậu phải đi đánh giặc.
Chỉ có đi đánh giặc mới thay đổi được hoàn cảnh khốn khổ, nhưng tay của cậu…
Giờ phát cơm, Ninh Thư thấy mắt Chúc Nghiên Thu đỏ lừ, mi mắt sưng húp có vẻ đã khóc.
Chia tay rồi hả.
Chúc Nghiên Thu bắt được ánh mắt của Ninh Thư, cậu ta lườm Ninh Thư rồi đi tiếp, không buồn nói chuyện với cô.
Ninh Thư nhìn theo Chúc Nghiên Thu thất tình không thiết sống, cô đoán tình yêu của hai cô cậu gặp trắc trở.
Trong cốt truyện, Chúc Nghiên Thu nói dối giỏi, ngày Chúc Nghiên Thu đã công thành danh toại Phương Phỉ Phỉ mới biết sự thật.
Trước đó Phương Phỉ Phỉ có biết Chúc Tố Nương nhưng tin đó là chị gái Chúc Nghiên Thu. Sau này biết chân tướng, cô ta đề nghị chia tay.
Chúc Nghiên Thu mặc quân phục ngực đeo một hàng huy chương, quỳ xuống xin Phương Phỉ Phỉ tha thứ. Một người đàn ông có quyền có thế quỳ xin lỗi, cô gái nào cũng rung động thôi.
Ngày còn trên chiến trường cả hai kề vai sát cánh giúp đỡ nhau, tình cảm ngày càng thắm thiết. Phương Phỉ Phỉ yêu Chúc Nghiên Thu thật lòng, vả lại Chúc Tố Nương đang ốm đau triền miên, không đáp ứng thuốc nghe chừng sắp chết. Phương Phỉ Phỉ đã chấp nhận lời xin lỗi của Chúc Nghiên Thu.
Quay về với thực tại, Chúc Nghiên Thu chưa công chưa danh, người ngợm bẩn thỉu lấm lem, khác một trời một vực cậu công tử gọn gàng sạch sẽ. Không còn hình tượng công tử nhà giàu khiến Chúc Nghiên Thu tầm thường nhiều.
Chưa giết được kẻ địch nào đã bị chuyển sang đội chiến sĩ hậu cần, lại thêm mâu thuẫn nảy nở trước dự tính thì dứt tình cũng phải thôi.
Phương Phỉ Phỉ đã là cô phóng viên chiến trường có chút tiếng tăm, địa vị chênh lệnh, phụ nữ thích được đàn ông giỏi giang chinh phục nhưng trường hợp này là nữ giỏi hơn nam, càng dễ rạn nứt tình cảm.
Biết làm sao được, động vật còn biết chọn giống đực mạnh để phối giống mà.
Ôi, bản tình ca cảm động biết bao con tim sắp biến mất rồi.
Ninh Thư không để ý tình hình của hai người họ vì cô rất bận, rất rất bận, ngày nào cô và Tiểu Đồng cũng mỏi rã rời tay chân.
Lính bị thương ngày một nhiều, chiến tuyến liên tục lùi về sau. Bom đạn giội liên tục, một ngày không quân giội không biết bao nhiêu lần.
Ninh Thư không chỉ phải chữa cho lính bị thương, cô còn phải đề phòng bị bom đạn nổ trúng.
Chiến trường này không thủ được rồi. Người chết nhiều hơn, chiến sĩ bị thương nhiều hơn, vũ khí lạc hậu hơn quân địch nên phải liều mình lấy mạng quân ta đổi xác quân địch.
Chiến trường này sắp mất, giằng co bao nhiêu ngày chỉ trụ được đến hôm nay.
Sĩ quan trưởng từng trúng đạn ngày càng yếu, vết thương nhiễm trùng nặng, uống thuốc hạ sốt cũng không đáp ứng. Ninh Thư dùng cả thuốc mua ở cửa hàng giao dịch cũng không có hiệu quả.
Anh ta bị thương nghiêm trọng thêm với môi trường không đủ điều kiện dưỡng thương, không ngủ nghỉ đầy đủ. Tương lai cả đội quân đổ dồn lên vai anh ta, áp lực đè nặng mỗi ngày.
Sĩ quan trưởng yêu cầu Ninh Thư dùng mọi cách để giữ mạng anh ta. Anh không được phép chết vào thời điểm này, anh phải cố gắng cho đến khi quân tiếp viện đến hoặc lãnh đạo gửi lệnh rút quân.
Ninh Thư đến chết, thuốc tây không được ta lại dùng thuốc bắc của ông cha vậy. Ninh Thư giã nát thảo dược đắp vào vết thương của sĩ quan trưởng rồi băng lại.
Thuốc bắc ôn hoà, dù tác dụng chậm nhưng vẫn có công dụng điều hoà vết thương, ngăn diễn biến nặng thêm.
Ninh Thư đã vẽ cây thảo dược, mô tả nơi mọc để Đường Chính cử lính vào núi tìm.
Ninh Thư rất vui vì cô đã học y thuật ở chỗ thần y. Y thuật giúp cô bình tĩnh xử lý tình huống, kiến thức đã học được luôn phát huy tác dụng cao.
Xử lý vết thương của sĩ quan trưởng xong, Ninh Thư lại đeo hòm thuốc về lều. Binh lính chồng chất vết thương, ai ai cũng đau khổ và tuyệt vọng.
Một mình Tiểu Đồng bận việc, bước đi có phần loạng choạng song luôn cố gắng kiên trì.
Quá nhiều lính bị thương, Ninh Thư và Tiểu Đồng làm việc luôn chân luôn tay, não mơ mơ màng màng. Nhìn thấy vết thương, não chưa kịp nghĩ mà tay đã cầm dụng cụ, hoàn toàn làm việc theo bản năng.
Không quân vẫn đang ầm ầm trên đầu, lúc lúc lại thả vài quả bom xuống. Làm việc trong môi trường cần tập trung cao độ làm cô vô cùng mệt mỏi.
Ninh Thư sống trong môi trường này cũng trào dâng cảm giác tuyệt vọng, chẳng biết khi nào mới kết thúc, chẳng biết giây tiếp theo mình còn sống hay đã chết.
Chiến tranh cướp đi biết bao sinh mạng, phá hoại nền văn minh, huỷ diệt niềm tin trong mỗi người.
Ninh Thư cuống cuồng với công việc lại nghe có người gọi cô: “Chúc Tố Nương.”
Ninh Thư không chú ý, giọng ấy lại gọi, bấy giờ Ninh Thư mới nhìn lại thì thấy Chúc Nghiên Thu đang nằm trên ván, chân cậu chảy máu không ngừng, từng giọt chảy dài theo cẳng chân nhỏ xuống đất.
“Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiên Thu vừa đau vừa sợ.
Ninh Thư qua kiểm tra chân của Chúc Nghiên Thu. Ninh Thư mới chạm vào Chúc Nghiên Thu đã rít lên, toát mồ hôi hột.
Chúc Nghiên Thu gãy chân, cẳng dưới có vết lưỡi lê chém.
Thịt hở nhìn thấy cả xương, máu ứa ra từ vết thương trông vô cùng rợn người.
Ninh Thư nhăn mày, Chúc Nghiên Thu làm gì mà bị thương nặng thế này? Ninh Thư khâu vết thương, rắc thuốc cầm máu và băng lại.
Cô nẹp thanh gỗ, bó cố định chân.
Chúc Nghiên Thu hỏi Ninh Thư: “Chân của tôi sẽ không sao chứ?”
“Tôi không biết, có thể có có thể không.” Ninh Thư quay đi làm việc khác, không muốn biết tại sao Chúc Nghiên Thu bị thương.
Chúc Nghiên Thu ôm đầu đau đớn, nhìn chân mà nỗi sợ bủa vây. Khi lưỡi lê phản chiếu ánh sáng mặt trời loé lên rồi chém vào chân cậu, đó cũng là lúc ngoài nỗi sợ còn cả nỗi tuyệt vọng bùng lên.
Chân của cậu, hy vọng của cậu.
“Chúc Tố Nương.” Chúc Nghiên Thu gọi Ninh Thư đang bận.
Ninh Thư mặc kệ cậu ta, bao nhiêu người đang đợi cô cứu, cô không rảnh nói chuyện với Chúc Nghiên Thu.