Hạ Hiểu Mạn nói gì cơ? Muốn cưới cô?
Ninh Thư nhăn mặt: “Em có biết em đang nói gì không?”
Hạ Hiểu Mạn đấu tranh, nói: “Mình lấy nhau đi anh Văn Lãng.”
Ninh Thư: →_→
Chắc chắn không bị nặng tai.
“Lý do thì sao? Tại sao muốn kết hôn với tôi? Nếu tôi nhớ không nhầm, em là người phụ nữ của Sở Tiêu Nhiên, chửa con của Sở Tiêu Nhiên. Giờ em lại nói muốn kết hôn với tôi?” Ninh Thư khó tin.
Hạ Hiểu Mạn cũng rất không muốn: “Em biết em mặt dày, vô liêm sỉ đi làm tình nhân của người khác. Nhưng em không muốn để con em chịu nhục.”
Ninh Thư lạnh lùng: “Thế em còn chửa làm gì?”
Hạ Hiểu Mạn sốt ruột: “Anh yên tâm, chúng ta chỉ kết hôn giả thôi, em không muốn con em là con riêng.”
Ninh Thư: Khụ…
Vậy là đã hiểu, cô vinh dự được trở thành hiệp sĩ đổ vỏ, nuôi con hộ người ta, chăm vợ hộ người ta.
Ninh Thư rất muốn bật cười.
Kết hôn giả vì cô ta muốn cho con cô ta có danh phận, bản thân cô ta có thể giữ thân trong sạch, không có nghĩa vụ vợ chồng.
Đậu má, nam phụ khổ quá mà.
Đúng là không thiếu sự lạ trên đời.
Từ Văn Lãng là cái thá gì trong mắt cô ta, cô ta cậy tình cảm nhiều năm của Từ Văn Lãng?
Ninh Thư vuốt mặt, nhếch mép, chống cằm nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Tại sao tôi phải tổ chức đám cưới giả với em? Chiếm hộ khẩu nhà tôi, tôi không lấy được vợ bình thường mà còn phải lấy một người đang bầu bí. Lại còn cưới giả, có phải cưới xong cũng không cho tôi chạm vào em?”
“Em…” Hạ Hiểu Mạn không biết trả lời thế nào.
“Sở Tiêu Nhiên biết em định kết hôn với tôi không? Sở Tiêu Nhiên biết sự hiện diện của đứa bé này chưa?” Ninh Thư hỏi hờ hững, cô không giận, cô chỉ không hiểu tại sao Hạ Hiểu Mạn lại nghĩ giỏi vậy thôi.
Vì yêu nên hy sinh người khác là điều hiển nhiên?
Hạ Hiểu Mạn lắc đầu: “Anh ấy không biết nhưng em cảm nhận được anh ấy không chào đón đứa con này. Anh ấy không cả muốn gặp em.”
Ninh Thư nhức nách, Hạ Hiểu Mạn ngốc quá. Tình hình nào rồi, tất nhiên Sở Tiêu Nhiên đang ngồi trong chảo dầu nóng vì việc công ty, ngứa mắt tất cả mọi người, có khi muốn cả giết người ấy chứ.
Chọc vào tổ kiến lửa bị đuổi là đúng.
Sở Tiêu Nhiên hung dữ một chút, cô ta ôm bụng bầu đến tìm cô kết hôn giả để cho con cô ta một danh phận.
Ninh Thư rất muốn lạy sự tài tình của cô ta. Nếu đồng ý kết hôn thật, công tác chuẩn bị xong hết, thiệp mời phát hết, và Hạ Hiểu Mạn sẽ lại đổi ý thôi. Cô ta sẽ người em yêu là Sở Tiêu Nhiên, em không kết hôn với anh Văn Lãng được, vân vân.
Cứ ở trong biệt thự, tìm cơ hội nói chuyện có thai cho Sở Tiêu Nhiên là được mà.
Con của Sở Tiêu Nhiên, anh ta lại để Từ Văn Lãng đổ vỏ hộ, con theo họ Từ, vợ theo người khác chắc.
Cô ta có thể tự ngược thêm nữa được không?
Trời ạ, Ninh Thư bắt đầu hết chịu nổi rồi.
“Em tự đi hay để tôi đuổi em đi?” Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: “Nếu em không mang thai, tôi đã đánh đuổi em ra khỏi đây rồi.”
Hạ Hiểu Mạn giận tím mặt, khó chịu cùng cực: “Anh Văn Lãng…”
Ninh Thư giơ tay ra hiệu dừng, rồi chỉ ra cửa: “Đừng nói gì hết, đi thẳng ra ngoài, chú ý mặt đất, đừng quay đầu lại. Đi mau.”
Hạ Hiểu Mạn cắn môi hỏi Ninh Thư: “Anh không giúp em được thật sao? Em hết cách rồi, nếu không vì con em sẽ không mặt dày đến xin anh đâu.”
Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm, bực lắm nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười. Ninh Thư gằn từng chữ: “Tôi sẽ không nuôi con của người khác.”
“Anh không cần nuôi con, em sẽ kiếm tiền nuôi con em. Em chỉ muốn con có hộ khẩu sạch sẽ chứ không phải mang tiếng con riêng của tình nhân.” Hạ Hiểu Mạn khổ sở.
Ninh Thư: Úm ba la xì bùa, úm ba la xì bùa, mau cho người này biến mất, mau cho người này biến mất đi.
“Em thích lấy chồng thì lấy Sở Tiêu Nhiên đi, kì kèo muốn lấy tôi là cái kiểu gì? Sở Tiêu Nhiên có biết em ôm bụng bầu đến đây không?” Ninh Thư cảm thấy lại được làm mới quan niệm sống.
Tại sao Hạ Hiểu Mạn lại nghĩ Sở Tiêu Nhiên không thích đứa con này, sẽ không kết hôn với cô ta nhỉ.
“Có chết tôi cũng không lấy em, em dẹp cái suy nghĩ đó đi.” Ninh Thư mất bình tĩnh: “Nhìn thấy em tôi đã thấy ghét rồi, tại sao tôi phải lấy em, lấy về để rước phiền mỗi ngày?”
Trước sự kiên quyết của Ninh Thư, Hạ Hiểu Mạn chỉ biết ra về trong vô vọng và bất lực.
Ninh Thư thèm vào quan tâm cô ta. Nói thật, Ninh Thư rất vô cảm khi thấy Hạ Hiểu Mạn không hạnh phúc. Cô ta thích chết như hiện giờ cũng giỏi.
Do có Trung ương can thiệp, nền kinh tế của thành phố T không khủng hoảng quá lâu. Mặc dù đã ảnh hướng đến nền kinh tế thị trường nhưng cũng khống chế được đại khái.
Ninh Thư chỉnh lý tài liệu rồi gửi thư mời của văn phòng luật sư và đơn khởi tố cho Sở Tiêu Nhiên.
Cô khởi tố Sở Tiêu Nhiên tội danh lũng đoạn thị trường, lạm dụng địa vị chi phối thị trường, cạnh tranh không lành mạnh.
Chuyện này không thể dừng ở đây. Không có chuyện dễ dàng bỏ qua cho kẻ gắp lửa bỏ tay người rồi bỏ chạy.
Sở Tiêu Nhiên nhận được đơn khởi tố sẽ có biểu cảm thế nào không phải chuyện của Ninh Thư.
Công ty của Sở Tiêu Nhiên là trùm thành phố T. Sự thật thì công ty là sản nghiệp của dòng họ. Công ty phát triển mạnh sau khi Sở Tiêu Nhiên tiếp quản, chỗ có đứng vững chắc ở thành phố T.
Theo lý thì Trung ương sẽ dốc sức nâng đỡ công ty như thế. Ngặt nỗi công ty của Sở Tiêu Nhiên đã vượt khỏi tầm kiểm soát, lãnh đạo yêu cầu gì cũng bỏ ngoài tai, không nghe theo chỉ thị.
Không những vậy, hơi một chút còn muốn tạo khủng hoảng thị trường, làm lãnh đạo rất khó chịu.
Nhà họ Sở lụi bại là chuyện hiển nhiên khi mà họ đã ảnh hưởng xấu đến thị trường và quyền lực của chính quyền.
Thanh trừng nhà họ Sở là việc cần làm.
Ninh Thư lo ngại Sở Tiêu Nhiên sẽ chuyển tài sản ra nước ngoài, nên đã đề nghị lãnh đạo điều tra hoạt động tài sản của Sở Tiêu Nhiên.
Ninh Thư không muốn Sở Tiêu Nhiên phá sản ở thành phố T, nhưng lại tự do tự tại ở nơi khác.
Đã làm là phải dẫm chết Sở Tiêu Nhiên, không cho trở mình.
Chính quyền cũng không muốn để xổng con lợn béo, điều tra là việc cần thiết. Việc điều tra cần Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản ra mặt kiểm tra vốn lưu động của công ty Sở Tiêu Nhiên.
Có người để ý, Sở Tiêu Nhiên có muốn chuyển tài sản cũng không được. Để mà bị bắt trong khi chuyển, tội danh của Sở Tiêu Nhiên sẽ lại nhiều thêm.
Hiện giờ ai cũng muốn bổ vồ ngoạm một miếng thịt của Sở Tiêu Nhiên.