Thái An Kỳ cũng không nghĩ mình bị trở ngại về mặt tâm lý, nhất là còn trở ngại trong chuyện đó.
Về nhà Thái An Kỳ lại thử với Vương Bác, vừa vào Thái An Kỳ đã khóc thét.
Thái An Kỳ run rẩy, cái đau như bị xé toạc, Thái An Kỳ đá bay Vương Bác.
Vương Bác xụ mặt, hỏi Thái An Kỳ đang đau đớn: “Bác sĩ nói không bị làm sao mà sao em lại đau.”
“Anh hỏi em thì em hỏi ai.” Mặt Thái An Kỳ trắng bệch, cô ta nghĩ cơn đau đến từ trí tưởng tượng nhưng không, đó là sự thật, nó đau, cực kỳ đau.
Vương Bác mặc quần áo ra ngoài nói với Ninh Thư: “Thái An Kỳ vẫn bị đau mẹ ạ.”
Ninh Thư ngạc nhiên: “Bác sĩ bảo không sao mà?”
Vương Bác vò đầu bực bội: “Con cũng không biết nữa.”
Ninh Thư mím môi: “Đi khám ở bệnh viện lớn xem sao.”
Vương Bác đành gật đầu: “Khám một lần nữa vậy.”
Vương Bác không thể tiếp tục nghỉ việc nên phải nhờ Ninh Thư đưa Thái An Kỳ đi khám ở bệnh viện lớn, song kết quả vẫn là không có vấn đề.
Kể cả có khám tâm lý, bác sĩ tâm lý vẫn nói không bị làm sao.
Thái An Kỳ không tin cô ta lại bị ảo tưởng, giờ vậy làm sao cô ta hưởng thụ được khoái cảm từ việc ân ái.
Đây rõ ràng là tin dữ ập đến với Thái An Kỳ.
Có xinh đẹp đến mấy cũng chẳng được tích sự gì.
Thái An Kỳ cho rằng tại đối tượng là Vương Bác nên mới bị ảo tưởng, ngủ với người khác sẽ không.
Thái An Kỳ mặc đẹp ra ngoài nhưng bị Ninh Thư gọi lại: “Cô đi đâu?”
“Tôi khó chịu, đi dạo một lúc.” Thái An Kỳ trả lời qua loa.
Ninh Thư lấy sổ và bút: “Tôi có ghi hết lại bao nhiêu ngày cô không làm việc nhà, cô không cần đồ hiệu nữa?”
Thái An Kỳ xị mặt: “Tôi chịu bà đấy, bà không thấy tôi đang mệt à? Tôi đi ra ngoài một lát mà bà vẫn bắt tôi làm việc, bà có quyền gì cản của tôi.”
Ninh Thư nói: “Dạ dày, thần kinh, phụ khoa, chỗ nào cũng kiểm tra và không bị làm sao, cô rất khoẻ mạnh.”
“Khoẻ cái gì mà khoẻ, tôi bị đau thật.” Thái An Kỳ đập cửa rời đi, Ninh Thư cầm điện thoại bám theo.
Chắc do lần trước bị Ninh Thư theo dõi nên lần này Thái An Kỳ thật sự đi ăn bánh ngọt uống cà phê với hội chị em chứ không đi gặp đàn ông ngay.
Ninh Thư không vội, cô đợi được, cô dám chắc Thái An Kỳ sẽ đi gặp đàn ông.
Ngồi cà phê khoảng một, hai tiếng gì đó, sau khi các chị em lần lượt ra về, Thái An Kỳ cũng xách túi ra ngoài vẫy một chiếc taxi.
Ninh Thư đi theo.
Không phải khách sạn lần trước mà là một nhà nghỉ khá kín đáo, có một người đàn ông đang đợi Thái An Kỳ ngoài cổng.
Nhìn thấy Thái An Kỳ là ôm cô ta vào trong nhà nghỉ, Ninh Thư chụp ảnh hai người và tên nhà nghỉ.
Ninh Thư đợi bên ngoài xem khi nào thì Thái An Kỳ đi ra.
Trong nhà nghỉ, Thái An Kỳ và người đàn ông vừa vào phòng đã ôm hôn, ngã lên giường.
Thái An Kỳ vừa mong chờ nhưng cũng sợ hãi. Cô ta mong mình không bị làm sao nhưng cũng sợ cái đau như bị xé rách.
Thái An Kỳ lo lắng run người, đổ mồ hôi tay.
Khoảnh khắc người đàn ông đi vào, Thái An Kỳ tưởng như bị hàm răng sắc nhọn của động vật cắn xé cơ thể hét toáng lên, cơn đau ập đến.
Nỗi đau thể xác và sự tuyệt vọng khiến Thái An Kỳ hoảng loạn.
Người đàn ông di chuyển vài cái, Thái An Kỳ đau cực kỳ, cô ta tái mặt đẩy mạnh người đàn ông nhặt quần áo để mặc.
Người đàn ông đen mặt, chửi: “Cô bị làm sao đấy.”
“Tôi không chơi nữa.” Thái An Kỳ rưng rưng nước mắt.
Cởi đồ mà cũng đi vào rồi giờ lại bảo không chơi, làm gì có chuyện miếng ăn vào mồm lại nhổ ra.
Gã đang chào cờ chỉ chờ nổ súng, cô ta bảo không chơi là không chơi nữa chắc.
Người đàn ông sẽ không quan tâm cảm xúc của Thái An Kỳ như Vương Bác, gã vật Thái An Kỳ lên giường.
Gã đi vào ngay lập tức, Thái An Kỳ rùng mình đau rụt người.
Người đàn ông rất hài lòng: “Kẹp rất chặt.” Và rồi di chuyển theo ý muốn của gã.
Thái An Kỳ như bị lăng trì kêu đau không ngừng như sắp chết thật.
Tiếng kêu thảm thiết chuyển dần thành rên ư ử.
Mỗi giây mỗi phút trôi qua dài như một ngày bằng một năm.
Bên dưới như chết lặng, cái đau như hằn sâu trong tâm trí cô ta, Thái An Kỳ chỉ muốn lần bạo hành này kết thúc mau mau.
Người đàn ông bên trên vô cùng phấn khích, Thái An Kỳ không còn sức chống trả.
Chỉ muốn kết thúc nhanh.
Thái An Kỳ rớt nước mắt, cơ thể mệt nhoài không có sức giãy giụa, phải để mặc cho người đàn ông bên trên bạo hành.
Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng người đàn ông cũng phóng thích, Thái An Kỳ đã đầu váng mắt hoa gần như chết lặng.
Hình như cô ta nghe thấy tiếng mặc quần áo sột soạt, trước khi đi gã còn xoa và bóp mạnh ngực Thái An Kỳ: “Hôm nào muốn cứ gọi cho anh.”
Rồi cười khoan khoái rời khỏi.
Tiếng cười dấy lên căm thù trong Thái An Kỳ. Cô ta nằm bất động trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà.
Thái An Kỳ nhắm mắt quấn chăn đợi cơn đau biến mất.
Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cô lại bị bệnh này? Có đổi đàn ông thì vẫn vậy, nguyên nhân đến từ cô chứ không phải Vương Bác.
Cô ta không hề sung sướng, thay vào đó chỉ có đau đớn vô tận.
Thái An Kỳ nghĩ mà đau đầu, cơn đau cũng đang lặn dần nên Thái An Kỳ thiếp đi.
Thái An Kỳ ngủ dậy khi trời đã sắp tối, cô ta hết đau bụng rồi. Thái An Kỳ đi tắm, vừa tắm vừa chà mạnh cơ thể.
Giận cơ thể tại sao lại bị bệnh.
Cô ta phải làm sao, phải làm thế nào đây.
Thái An Kỳ cay xè mắt mặc quần áo rời phòng. Xuống đến tầng một thì bị lễ tân gọi lại yêu cầu Thái An Kỳ trả tiền phòng.
Thái An Kỳ tức vỡ phổi, mẹ kiếp sao thằng chó đó không chết luôn đi.
Làm cô đau thế này mà vẫn bắt cô trả tiền phòng.
Thái An Kỳ nghiến răng trả tiền phòng, rời khỏi nhà nghỉ trong tức giận.