Người uỷ thác Từ Văn Lãng rất áy náy với bố mẹ, anh đã khiến họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, và anh càng không báo hiếu được cho bố mẹ.
Ninh Thư muốn báo hiếu giúp nguyên chủ.
Cảnh quan xung quanh chung cư nhiều cây xanh, bên cạnh còn có vườn hoa thành phố. Căn nhà này đã bay hơn nửa tiền dành dụm để lấy vợ bấy lâu nay của Từ Văn Lãng.
Ngoài mặt ông Từ kêu phí tiền, nhưng nhìn thấy các dụng cụ tập thể dục ở sân chung, cũng có rất nhiều ông già tập thể dục, chơi cờ cùng làm ông Từ mừng thầm.
Sau khi ổn định nhà cửa, phía trường học cũng đã liên lạc. Ninh Thư vừa học thuộc các luật pháp, vừa bắt đầu chuẩn bị ra nước ngoài.
Ninh Thư khá lo lắng vì cần bắt đầu lại từ đầu một lần nữa bởi bị bất đồng ngôn ngữ khi sang bên ấy.
Đúng là nước đến chân rồi mới thấy thiếu kiến thức, lần nào cần dùng đến não cũng thấy mình thật là cái đồ ngu si.
Bắt đầu học từ ngay bây giờ, rồi sẽ có ngày kiến thức uyên thâm, có thể giải quyết được việc vặt trong nhiệm vụ một cách dễ dàng.
Bà Từ nấu một bữa tối thịnh soạn. Bà liên tục gắp lấy gắp để thức ăn cho Ninh Thư, cầm lòng chẳng đặng dặn dò: “Sang bên kia phải chăm sóc bản thân đàng hoàng. Hết tiền cứ gọi về nhà, khổ quá cứ về đây.”
Ông Từ lại nói: “Ra nước ngoài để rèn luyện, cố gắng mà học con à.”
Cùng với lời dặn của ông bà Từ, sáng hôm sau Ninh Thư được hai ông bà đưa ra sân bay.
Trên máy bay, nhìn mây trời ngoài khung cửa mà Ninh Thư thấy yên lòng. Lần đầu tiên khi làm nhiệm vụ cô có cảm giác phấn đấu vì bản thân. Ngày trước cô luôn nghĩ mọi cách cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, lúc nào cũng chỉ nghĩ về nhiệm vụ. Còn giờ Ninh Thư muốn mình sống chậm lại, rèn luyện bản thân, học tập không ngừng nghỉ để tôi luyện chính mình.
Máy bay hạ cánh ở thủ đô xa lạ, Ninh Thư bắt đầu cuộc sống bồn bề chuyện học hành. Do bất đồng ngôn ngữ nên Ninh Thư học hơi quá sức. Cũng bởi tranh luận giữa luật sư cần sự đanh thép, lơ là một cái sẽ bị đối phương bắt được nhược điểm, cô càng phải cẩn thận hơn trong việc dùng ngữ pháp tiếng nước ngoài.
Để có thể học nhanh nhớ lâu, Ninh Thư đã xin làm phục vụ ở nhà hàng. Phần đa lý do vì Từ Văn Lãng cũng sáng sủa nên nhà hàng đã nhận người nước ngoài là Ninh Thư.
Ở trường, Ninh Thư không tham gia bất cứ cuộc biện hộ mô phỏng vào vì cô nói còn chưa sõi, rõ ràng tham gia biện hộ để người ta cười vào mặt.
Ngày nào Ninh Thư cũng mệt đến chết đi sống lại. Không nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công mỗi ngày, e là Ninh Thư đã đổ bệnh. Mặc dù ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi nhưng Ninh Thư vẫn luyện Tuyệt Thế Võ Công đều đặn. Khung xương người châu Á nhỏ hơn người châu Âu, cô rất dễ bị bắt nạt. Cô cần có võ để hạ gục đối phương, đối phương mới không dám bắt nạt cô.
Hơn nữa Ninh Thư cần đảm bản sự an toàn ở đất nước luật pháp cho phép sử dụng súng này. Có vài người tàn nhẫn, có thể bắn chết bạn ngay lập tức mà không cần biết bạn có vô tội hay không.
Nửa năm trôi qua, ngoại ngữ của Ninh Thư ở mức giao tiếp cơ bản, dần dần tham gia vào các phiên biện hộ. Tất nhiên biện hộ căn cứ vào luật ở đất nước này.
Thời gian đầu Ninh Thư thua nhiều thắng ít, Ninh Thư cần học từ từ.
Ninh Thư thấy về sau cô cần cộng thêm điểm thuộc tính vào trí tuệ và vũ lực, tạm thời mặc kệ các thuộc tính khác.
Thi thoảng Ninh Thư sẽ làm luật sư cho một số người nước mình, không nhận được nhiều thù lao nhưng việc làm ấy đã giúp Ninh Thư có chút tiếng tăm trong hội những người con xa xứ ở tầng lớp thấp. Người tìm đến thuê Ninh Thư là người chung quê có cuộc khó khăn, nhưng tất nhiên cô sẽ không nhận việc miễn phí, thay vào đó nhận khoản tượng trưng nhỏ là được.
Cứ miễn phí rồi họ sẽ coi đó là chuyện đương nhiên. Con người mà, luôn luôn không quan tâm đến những cái mình có được dễ dàng.
Ninh Thư đang có ý tưởng, nhưng vẫn cần vạch kế hoạch kỹ càng.
Nhờ việc học nhiều, Ninh Thư đã học thuộc lòng sách luật, tỷ lệ chiến thắng trong các phiên biện hộ mô phỏng của Ninh Thư ngày một cao hơn.
Đi đôi với đó, người cùng quê tìm đến Ninh Thư cũng nhiều hơn. Thật ra dân nước cô không thường thắng kiện ở nước bản xứ, bởi luật pháp nước sở tại sẽ ưu tiên người dân nước này hơn. Ninh Thư chỉ biết cố gắng giành chiến thắng ở những vụ kiện rõ rành rành sự bất công khi mà chưa tổ chức phiên toà.
Trong đầu Ninh Thư hiện giờ chỉ có luật pháp, luật pháp, luật luật pháp.
Ngoại trừ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, đây là lần đầu Ninh Thư quyết tâm với một bộ môn như vậy. Trong quá trình biện hộ, không chỉ thử thách khả năng phản ứng mà còn có lòng gan dạ của người luật sư. Quan trọng hơn hết đó là một trái tim kiên định, tâm lý vững vàng dù đang trong tình hình thế nào, mới có thể chuyển bại thành thắng.
Ninh Thư phát hiện cô đã không cần đọc thầm Chú Thanh Tâm mà vẫn giữ được bình tĩnh trong quá trình biện hộ.
Số lần thắng kiện của Ninh Thư cao dần, có khá nhiều người dân nước sở tại tới thuê Ninh Thư biện hộ cho mình. Song Ninh Thư đều từ chối lịch sự, cô chỉ biện hộ cho người cùng quê.
Ninh Thư còn nhận được thư mời đến làm luật sư ở Đại sứ quán, cùng các luật sư khác xử lý các vụ kiện giúp đỡ người nước mình.
Ninh Thư chấp nhận công việc này một cách vui vẻ. Quốc gia chống lưng cho Đại sứ quán, công việc này là vinh quang trong lý lịch của cô.
Cơ quan quốc gia khác một cá nhân, Ninh Thư không tin Sở Tiêu Nhiên mạnh hơn một quốc gia.
Ngoài việc làm chính, Ninh Thư còn dùng tiền của mình đầu tư vào một nhà hàng chuyên ẩm thực nước nhà. Bếp trưởng là một người đàn ông Ninh Thư đã từng biện hộ giúp, mặc dù đã thắng kiện nhưng ông ta cũng mất việc.
Ninh Thư đầu tư cho vợ chồng họ xây một nhà hàng ẩm thực nước nhà, nhà hàng làm ăn khá được. Vả lại Ninh Thư còn là luật sư của Đại sứ quán nên có rất hiếm người đến nhà hàng gây sự. Có một số người dám bắt nạt người nước ngoài, nhưng lại không dám động vào Đại sứ quán, động vào một đất nước.
Việc ấy đã kiếm thêm một khoản thu nhập cho Ninh Thư. Ninh Thư rất vui vì tiền tháng sau nhiều hơn tháng trước. Một thời gian thôi Ninh Thư đã lại có khá nhiều tiền trong tay.
Ban đầu Ninh Thư định đi hai năm sẽ về nước, nhưng sự thật đã kéo dài ba năm. Càng xây dựng nền móng vững chắc bên này, sẽ càng dễ xử lý Sở Tiêu Nhiên hơn khi về nước.
Việc Ninh Thư cần làm hiện giờ đó là cố gắng làm việc ở Đại sứ quán, cố gắng giúp người nước mình thắng những vụ kiện vô cùng bất công.
Thời hạn ba năm đã đến, Ninh Thư cất giấy giới thiệu của Đại sứ quán và trở về nước. Giấy giới thiệu có đóng dấu của Đại sứ quán, tờ giấy này tượng trưng cho việc có Chính phủ chống lưng cho cô, bởi vậy nó đáng giá hơn bất cứ thứ gì.
Xuống máy bay cái là Ninh Thư về nhà ngay. Cô vỗ về bà Từ đã khóc một lúc, sau đó cố nén xúc động nói với ông Từ: “Con về rồi bố.”
“Về là tốt.” Ông Từ gật đầu.
Bà Từ gắp cho Ninh Thư rất nhiều món, bà nói Ninh Thư ăn khổ ở nước ngoài, bảo Ninh Thư ăn nhiều vào.
Ninh Thư ăn hết thức ăn bà Từ gắp cho mình. Cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm khi được thấy ông bà Từ vẫn khoẻ mạnh.
Mặc dù hai ông bà luôn nói không sao qua điện thoại, nhưng Ninh Thư không có một lúc nào yên tâm.