1
Đây là sự khác nhau giữa chiến đấu một mình và có người nâng đỡ, đằng này không chỉ một người nâng đỡ Ninh Thư.
Ninh Thư xử lý khá nhiều vụ kiện miễn phí, dù vậy văn phòng luật có có lãi.
Ninh Thư hiện là người thay mặt Chính phủ giúp đỡ nhân dân cần luật pháp giúp đỡ. Chỉ cần không vượt qua giới hạn cuối cùng, văn phòng luật của Ninh Thư sẽ lớn mạnh dần dần.
Ninh Thư cũng có thể tham gia một số bữa tiệc sang trọng, dễ thấy địa vị xã hội của cô đang cao dần.
Cô cảm nhận được dù cô chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng đã giúp nguyên chủ có một cuộc đời tuyệt vời, sánh vai với Sở Tiêu Nhiên.
Ninh Thư thấy rất sung sướng.
Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ gặp Sở Tiêu Nhiên trong các bữa tiệc. Sở Tiêu Nhiên tỏ ra lạ kỳ khi gặp Ninh Thư: “Ạnh biết cách mua danh trục lợi quá nhỉ, hoàn toàn trở thành nhà từ thiện rồi.”
Ninh Thư mỉm cười: “Dù tôi mua danh trục lợi nhưng tôi cũng làm thật được thật.”
Sở Tiêu Nhiên nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư, nở nụ cười hung dữ: “Anh đúng là một người thú vị.”
“Anh cũng thú vị.” Ninh Thư nhấc ly rượu vang chạm ly của Sở Tiêu Nhiên: “Mời anh một ly.”
Sở Tiêu Nhiên rụt con ngươi, ngửa mặt uống cạn ly rượu rồi lại nhìn chiếc ly còn trống. Sở Tiêu Nhiên bắt đầu đề phòng người đàn ông này. Anh chỉ động tay chân một chút đã bị cảnh cáo, chẳng hay phông bạt của anh ta thế nào?
Sở Tiêu Nhiên mỉm cười nói với Ninh Thư: “Về sau chúng ta có thể hợp tác.”
“Nhất định sẽ có cơ hội hợp tác.” Ninh Thư gật đầu khẳng định.
Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư rồi quay đi, Ninh Thư nhìn theo dáng Sở Tiêu Nhiên một cách thờ ơ.
Cả Sở Tiêu Nhiên và Ninh Thư đều hiểu họ có mối thù không đội trời chung, khách sáo ngoài mặt chứ thực chất trong lòng đang nghĩ cách phải hạ gục đối phương, khiến đối phương không có cơ hội trở mình.
Sở Tiêu Nhiên ỷ vào quyền lực để cưỡng đoạt, để xem anh ta cưỡng đoạt thế nào khi không có quyền lực.
Sự việc đầu gấu phá văn phòng lần trước đã làm Sở Tiêu Nhiên kiêng kỵ Ninh Thư, Ninh Thư cũng kiêng kỵ Sở Tiêu Nhiên. Hôm nay Ninh Thư được chọn là luật sư dự thính của Sở Thuế vụ, theo nhân viên Sở Thuế vụ đến kiểm tra sổ sách của công ty Sở Tiêu Nhiên.
Công ty của Sở Tiêu Nhiên rất lớn, thuộc vào tốp đầu ở thành phố T, thể hiện sự khủng bố của Sở Tiêu Nhiên. Anh ta được mệnh danh là ông trùm kinh tế thành phố T, dậm chân một cái khiến nền kinh tế thành phố T chao đảo.
Không một ai địch được anh ta ở thành phó T, ai cũng lăn lê, vẫy đuôi dưới gấu quần của ông trùm kinh tế Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên vứt cho cái gì họ mới có cái đó ăn.
Khủng bố phải biết.
Ninh Thư đây chỉ cười khẩy.
Cô ngẩng lên nhìn toà nhà cao vút ngỡ chạm cả tầng mây mà bóp cổ, toà nhà này thu được bao nhiêu tiền đây.
Ninh Thư theo kiểm toán viên vào công ty của Sở Tiêu Nhiên. Sở Tiêu Nhiên không hề xuất hiện mà để thư ký riêng tiếp đón kiểm toán viên.
Có rất nhiều nhân viên phòng tài vụ ở những công ty lớn như Sở Tiêu Nhiên, sổ sách được xử lý đâu ra đấy. Nếu có sai sót cũng là cố tình để kiểm toán viên tra được. Nộp phạt rồi mọi người sẽ bỏ qua trong âm thầm.
Ninh Thư ngồi bên nhìn các kiểm toán viên, lần này kiểm tra vô cùng kỹ, thái độ tích cực khác hoàn toàn những lần trước.
Nếu có hạng mục không đúng, kiểm toán viên sẽ tra hỏi kỹ càng. Thư ký của Sở Tiêu Nhiên thấy lạ, công ty của nhà họ Sở vẫn luôn nộp nhiều thuế, chỉ kiểm tra cho có, vài sai sót chỉ để cho kiểm toán viên chút mặt mũi, mà nay sao lại sát sao thế này.
Thư ký của Sở Tiêu Nhiên lập tức thông báo cho Sở Tiêu Nhiên, chuyện này nên để Sở Tiêu Nhiên trực tiếp xử lý.
Sở Tiêu Nhiên đến đã thấy ngay Ninh Thư nhàn nhã uống cà phê trên sô pha. Anh ta nhìn một lượt các kiểm toán viên, rồi ngồi đối diện Ninh Thư, chau mày hỏi: “Luật sư Từ không chỉ là luật sư mà còn là kiểm toán viên?”
“Xã hội không dễ sống, thêm một nghề là thêm một đường kiếm cơm.” Ninh Thư nhấp ngụm cà phê.
Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, nhếch môi nhìn Ninh Thư. Thái độ thờ ơ, cười như không cười làm người ta không biết anh ta đang nghĩ gì trong đầu.
Thế nhưng Ninh Thư biết, chắc chắn anh ta đang nghĩ làm sao để dẫm bẹp cái con bọ chó là cô đây.
Ninh Thư nghi ngờ Sở Tiêu Nhiên nuôi anh em xã hội, dấn thân vào xã hội đen, thách thức pháp luật quốc gia. Trông thì cũng là chuyện nhỏ, nhưng rồi sẽ trở thành cọng rơm giết chết con lạc đà.
Sau cùng, nhân viên cục thuế tìm thấy một lỗi, nhân viên tài vụ không trả lời được lỗi này, Ninh Thư nói: “Mời anh Sở giải thích, không giải thích được vậy anh đã trốn thuế.”
Sở Tiêu Nhiên nhìn Ninh Thư, tên này thản nhiên cười trên sự đau khổ của người khác. Sở Tiêu Nhiên đanh mặt, lạnh giọng với nhiên viên cục thuế: “Tôi sẽ đến Sở Thuế vụ trình bày rõ ràng, các anh có thể ra về.”
Ninh Thư lấy đơn khởi tố ra: “Anh Sở nên giải thích đi, nếu không anh sẽ bị kiện vì tội trốn thuế. Dính dáng đến toà án là không hay đâu.”
Sở Tiêu Nhiên cười khẩy: “Anh đã chuẩn bị xong hết cho tôi?”
“Xem anh nói gì kìa. Tôi là luật sư, chu đáo là việc nên làm.” Ninh Thư cười kíp mắt.
Sở Tiêu Nhiên không rời mắt khỏi Ninh Thư, anh ta bỗng bật cười, một nụ rét lạnh phả cái lạnh chết chóc vào thẳng mặt Ninh Thư: “Anh giỏi lắm, vậy mà trước đây lại nhìn nhầm anh.”
“Cảm ơn lời khen của anh, anh cũng rất giỏi.” Ninh Thư không hề biết sợ.
Cuối cùng Sở Tiêu Nhiên nhận án phạt, do không giải thích được nên phạt gấp năm. Mặc dù đó là chỉ hạt cát với Sở Tiêu Nhiên nhưng Sở Tiêu Nhiên cảm thấy bị xúc phạm.
Trước đây cũng có một vài hạng mục không giải thích được sai sót nhưng không bị bắt bẻ. Nay làm chặt thế này khiến Sở Tiêu Nhiên khó chịu.
Công ty của Sở Tiêu Nhiên lũng đoạn rất nhiều ngành nghề, rất nhiều công ty chỉ biết nhặt đống xương bỏ đi từ công ty của Sở Tiêu Nhiên để gặm lại.
Vậy nên quyền lực của Sở Tiêu Nhiên ở thành phố T rất khủng.
Ninh Thư cất đơn khởi tố, đang định ra về mà Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư lại: “Luật sư Từ, cuối tuần là sinh nhật bạn gái tôi. Hiểu Mạn muốn tổ chức một bữa tiệc, anh cũng đến tham dự đi.”
Ha ha, vẫn lôi Hạ Hiểu Mạn ra để đả kích cô à. Hạ Hiểu Mạn chỉ là người lạ, mà còn là một người lạ cô ghét thôi.
Dù Hạ Hiểu Mạn có chết trước mặt, Ninh Thư cũng không mảy may chớp mắt. Định kích thích cô bằng Hạ Hiểu Mạn ư, Ninh Thư cho hay, bên trong bà là một cô gái đáng yêu, bà không thích con gái.
Ninh Thư lạnh lùng: “Cuối tuần tôi có hẹn, không tham gia tiệc sinh nhật bạn gái anh được.”
Sở Tiêu Nhiên nói: “Nghe nói anh và Hiểu Mạn là bạn lâu năm, anh nên đến sự sinh nhật em ấy. Tôi và Hiểu Mạn cũng rất vui nếu anh đến.”
Theo ký ức của Từ Văn Lãng, còn hơn một tháng nữa mới đến sinh nhật của Hạ Hiểu Mạn, sao mới đó đã đến sinh nhật rồi?
E rằng đây là ý định nhất thời của Sở Tiêu Nhiên, cố tình nói để xát muối vào tim cô.