Thỉnh thoảng cô sẽ vào viện làm y tá thực tập nhận việc chăm sóc bệnh nhân, tiếp cận dần với chức nghiệp bác sĩ.
Cô sống hạnh phúc mỗi ngày, sống cho bản thân chứ không sống để nuôi Chúc Nghiên Thu.
Nói thật, Chúc Tố Nương chưa từng sống cho mình một ngày. Nhỏ bị bán cho họ Chúc làm con dâu nuôi từ bé, lớn lại chăm sóc Chúc Nghiên Thu kém tuổi. Họ Chúc phá sản tiếp tục vất vả mưu sinh lo tiền cho Chúc Nghiên Thu đi học. Ngày Chúc Nghiên Thu thành công Chúc Tố Nương cũng tạm biệt trần thế.
Buồn sao, Chúc Tố Nương được sinh ra để nuôi Chúc Nghiên Thu cho đến khi cô ấy chết.
Vậy mà Chúc Nghiên Thu còn không thừa nhận cô ấy.
Ninh Thư mặc đồng phục y tá, đeo khẩu trang đội mũ y tá tiến vào phòng bệnh. Trong phòng có một số nữ sinh và khá đông nam sinh mặc đồng phục kiểu Tôn Trung Sơn.
Nhìn là biết các cô cậu này lại xuống đường biểu tình, xô xát với lính tuần ở Phòng Tuần bộ, bị thương nên vào đây.
Có điều Ninh Thư đã gặp người quen, cô không ngờ cô và Chúc Nghiên Thu sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh với cương vị là bác sĩ và bệnh nhân.
Ninh Thư nhìn Chúc Tư Viễn đang ngồi ngoan đọc sách trên băng ghế chờ ngoài hành lang, con ơi vào đây mà xem thầy con anh hùng chưa này.
Ninh Thư lại gần quan sát Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu trắng trẻo, cương trực, đẹp trai trong bộ đồng phục học sinh kiểu Tôn Trung Sơn. Nay đã là người có học thức nên trưởng thành hơn Chúc Nghiên Thu trong trí nhớ của Chúc Tố Nương một chút.
Chẳng qua là mặt mũi cậu ta tím bầm, rách mép, bung mấy cúc áo.
Ninh Thư đang định hỏi lại thấy có nữ sinh chạy qua hỏi Chúc Nghiên Thu: “Anh có sao không Nghiên Thu?”
Nghiên Thu???
Gọi tình cảm thế!!!
Ninh Thư nhìn cô gái có làn da trắng hồng với mái tóc ngắn lanh lợi, xinh kiểu dịu dàng nhưng đôi mắt to tròn toát bừng chí khí cho thấy là một người rắn rỏi. Cô ta lo lắng cho Chúc Nghiên Thu: “Đau lắm đúng không, lúc đó anh không nên chắn cho em.”
“Anh không sao, không đau lắm, anh bị thương vẫn hơn để em bị thương.” Chúc Nghiên Thu an ủi nữ sinh.
“Lần sau anh đừng thế, anh làm em lo lắm.” Phương Phỉ Phỉ bặm môi: “Em sẽ tự bảo vệ.”
Chúc Nghiên Thu nắm tay cô gái: “Họ có dùi cui có súng, thân con gái em sao đánh lại họ.”
Ninh Thư nhăn mày nhìn hai cô cậu chim chuột. Nữ sinh này chắc hẳn là Phương Phỉ Phỉ, đúng là xinh đẹp ngập tràn sức trẻ, khác một trời một vực Chúc Tố Nương gánh thùng dãi nắng dầm mưa bán đậu quanh năm ngày tháng.
Phương Phỉ Phỉ có học thức lại thêm nét dịu dàng nho nhã, song đôi mắt cô ta vô cùng kiên cường, bất khuất, có cảm giác trong cơ thể nhỏ bé kia đang ẩn giấu nguồn sức mạnh khổng lồ.
Chúc Nghiên Thu lừa Phương Phỉ Phỉ chuyện mình đã có vợ có con.
Ninh Thư đằng hắng, Phương Phỉ Phỉ thấy là Ninh Thư bèn nói: “Chị y tá mau khám giúp em với.”
“Để tôi xem.” Ninh Thư xoay qua xoay lại mặt Chúc Nghiên Thu: “Không việc gì, bị thương ngoài da thôi, bôi thuốc là lành.”
Ninh Thư vừa nói vừa mở lọ thuốc, gắp bông thấm dung dịch thuốc bôi cho cậu ta. Ninh Thư nhếch môi dí mạnh vào vết rách mép Chúc Nghiên Thu bị đau che miệng rít lên.
Ninh Thư bực: “Ở yên, bôi thuốc đau là đúng rồi.”
Ninh Thư đang đeo khẩu trang, Chúc Nghiên Thu không nhận ra người cố tình làm cậu ta đau là chị vợ mình. Cậu ta chỉ cảm thấy y tá này thái độ tồi, dung dịch thuốc có cồn, hình như đã mở rộng vết rách do dí mạnh vào vết thương.
“Anh cố nhịn chút đi Nghiên Thu.” Phương Phỉ Phỉ vỗ về, nói năng lễ phép với Ninh Thư: “Chị để em bôi hộ cho ạ.”
Ninh Thư nói giọng khàn đặc: “Không cần, đây là công việc của tôi.”
Phương Phỉ Phỉ cũng không trắng trợn giật đồ của người ta được, cô ta đành ngồi bên xem.
Ninh Thư lại thấm dung dịch rồi bôi khắp mặt Chúc Nghiên Thu, cô mạnh tay, Chúc Nghiên Thu đau rít liên tục, cuối cùng hết chịu nổi né miếng bông của Ninh Thư.
“Sao lại tránh?” Ninh Thư khó chịu.
Chúc Nghiên Thu xui mười tám đời mới gặp loại y tá không dịu dàng chút nào này.
“Phỉ Phỉ, sắp tối rồi em về trước đi.” Chúc Nghiên Thu không muốn Phương Phỉ Phỉ thấy cậu nhếch nhác.
Phương Phỉ Phỉ nhìn ra ngoài xem, trời sắp tối thật. Nhưng nhìn mặt Chúc Nghiên Thu, cô vẫn lo: “Nhưng còn vết thương của anh?”
“Anh không sao, em cứ về trước đi, buổi tối đi đường không an toàn.” Chúc Nghiên Thu nói chuyện với Phương Phỉ Phỉ rất dịu dàng.
Ninh Thư bĩu môi, muốn dí mạnh bông vào cái mặt dịu dàng kia. Chúc Nghiên Thu trong ký ức lúc nào cũng ra vẻ ta đây, chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với Chúc Tố Nương.
Đặc biệt là ngày nhỏ, cậu ta thực sự xem Chúc Tố Nương như con ở, bón cơm, mặc quần áo, hè nóng quạt rời tay, đuổi muỗi mệt rời người đều đến tay Chúc Tố Nương. Mãi sau này lớn động phòng rồi mới tốt hơn với Chúc Tố Nương một chút.
Nhìn thái độ của cậu ta với Phương Phỉ Phỉ, Ninh Thư chỉ biết cảm thán sự khác biệt giữa con người với con người quả là lớn. Dù bạn có làm nhiều việc cỡ nào cũng chẳng đáng đặt vào mắt ai đó.
Phương Phỉ Phỉ biết Chúc Nghiên Thu lo lắng cho mình, muốn mình đi về nên cũng gật đầu, cười tươi roi rói với Chúc Nghiên Thu và ra về.
Chúc Nghiên Thu nhìn theo dáng Phương Phỉ Phỉ mãi, phải nói là sến muốn chết. Ninh Thư sượt bông qua mặt cậu ta, Chúc Nghiên Thu cáu kính: “Thái độ của cô kiểu gì đấy, không nhẹ tay cái được à?”
Không đấy!
Ninh Thư lạnh lùng: “Tôi đã rất nhẹ tay rồi, vết thương của cậu đau lại cáu tôi mạnh tay, cậu ăn học kiểu gì thế hả?”
“Thôi được rồi không phải bôi nữa.” Chúc Nghiên Thu đẩy tay Ninh Thư, nhìn cái nhíp của Ninh Thư thôi Chúc Nghiên Thu đã thấy đau rồi.
Ninh Thư cũng không bắt ép, cô đóng nắp lọ thuốc lại: “Tiền khám.”
Chúc Nghiên Thu lục khắp các túi nhưng không có tiền, cậu ta xấu hổ: “Hôm nay đi biểu tình nên không cầm tiền.”
Ninh Thư chống mắt lên nhìn Chúc Nghiên Thu.
Chúc Nghiên Thu bị bối rối, tháo đồng hồ đeo tay ra vẻ: “Đây là đồng hồ Thuỵ Sĩ, tôi để tạm ở đây mai sẽ đến trả tiền khám.”