Ninh Thư hơi khó chịu, cô không biết khó chịu ở đâu. Có lẽ do cơ thể không khoẻ nên tâm trạng cũng đi xuống. Bởi vậy mà Tuyệt Thế Võ Công luôn có tác dụng tăng sức khoẻ cũng không có tác dụng lắm.
Ninh Thư phát cáu, cô sẽ luôn trong trạng thái khó chịu nếu không tu luyện ra kết quả.
Cơ thể này nghiện đan dược, lúc nào cũng thèm ăn đan dược.
Tu luyện một khoảng thời gian dài vẫn không có kết quả, được cái tiết ra một ít mồ hôi màu đỏ sẫm. Đây chắc hẳn là mầm bệnh trong cơ thể, mồ hôi có màu đỏ của chu sa.
Tắm rửa sảng khoái xong nhẹ người hơn nhiều, đầu óc cũng thư thái hơn nhiều.
Phê duyệt tấu chương một lúc, Ninh Thư ra ngoài đi dạo để thả lỏng tâm trạng, giải toả cảm giác bức bách khó chịu trong người.
Ninh Thư cần phải giữ tỉnh táo mới hoàn thành được nhiệm vụ. Có một trái tim tỉnh táo mới nhận thức được sự thay đổi xung quanh.
Dạo một lúc trong Ngự hoa viên, cô gặp một nam phi đang vui chơi. Nam phi này rất gợi cảm, anh ta mặc đồ lụa mỏng, nhìn thấy rõ cả hai nụ hồng ở ngực. Dù ăn mặc rất khiêu gợi nhưng trông là biết là đàn ông.
Nam phi thấy Ninh Thư thì sáng rực mắt, bồ nhào đến như mèo thấy mỡ.
Nam phi mới lại gần hơn Ninh Thư đã ngửi thấy mùi xông hương nồng nặc, cô lùi khẽ lại vài bước.
“Bệ hạ, sao dạo này ngài không qua chơi với Nhạc, Nhạc nhớ bệ hạ lắm.” Nam phi hờn dỗi.
Ninh Thư nhăn mày: “Phượng hậu không nói với các chàng sao? Dạo này trẫm không được khoẻ, tạm thời không qua hậu cung.”
Nam phi tên Nhạc bĩu môi không trả lời. Vậy tức biết phượng hậu đã thông báo với họ.
Liễu Trường Thanh là một người giỏi giang, giúp nguyên chủ quản lý hậu cung đâu ra đó.
Ninh Thư không hiểu tại sao Mộc Nghê Thường lại biếm hắn ta vào lãnh cung. Do có quan hệ với Hoàng thái nữ chăng?
Rõ ràng Mộc Nghê Thường có thích Liễu Trường Thanh, tại sao đến chết vẫn không nhìn Liễu Trường Thanh thêm một lần?
“Không có việc gì cứ ở trong cung, nắng gắt thế này sẽ cháy da chàng mất.” Ninh Thư nói với nam phi.
“Thật sao?” Nam phi sờ mặt, hành lễ với Ninh Thư rồi đi vội.
Đàn ông hậu cung đều so bề sắc đẹp, quan tâm khuôn mặt là điều hiển nhiên.
Ninh Thư đi lung tung lại đến Phượng Tê Cung của Liễu Trường Thanh. Đang nghĩ có nên vào không thì thấy Mộc Tuyết đi từ trong ra.
Thấy Mộc Tuyết, Ninh Thư sáng mắt: “Hoàng thái nữ qua thăm phượng hậu?”
“Vâng ạ, nhi thần qua thăm phụ hậu một lát, giờ định về.” Mộc Tuyết trả lời kính cẩn.
Chẳng hay có phải ảo giác của Ninh Thư hay không, rõ ràng Mộc Tuyết rất kính cẩn nhưng Ninh Thư không cảm nhận được thái độ kính trọng thật lòng.
Ninh Thư ừ cho qua, Mộc Tuyết xin lui rồi đi mất. Nhìn theo dáng Mộc Tuyết, Ninh Thư càng nhìn càng thấy giống đàn ông.
Đàn bà khung xương mềm, bước đi khó tránh việc lắc hông.
Còn Mộc Tuyết lại đi cứng nhắc, cô đoán cô ta đang kẹp mông lại.
Ninh Thư chỉ đứng nhìn Phượng Tê Cung chứ không có ý định vào trong, vì cô cứ thấy ngài ngại khi gặp Liễu Trường Thanh.
Cô không phải Mộc Nghê Thường, để Liễu Trường Thanh phát hiện điều khác thường sẽ không hay.
Ninh Thư về cung điện.
Về đến cung, Ninh Thư lại cử thêm mấy ám vệ hoàng gia quan sát Hoàng nhị nữ Mộc Mộng và Hoàng tam nữ Mộc Nhu, xem xem có ai có đủ tư chất làm nữ hoàng hay không. Nếu vẫn không được thì sẽ tìm hoàng nữ nhỏ tuổi hơn, dàn xếp trước, đảm bảo giữ vững giang sơn.
Ninh Thư đã hiểu ý của Mộc Nghê Thường là không để đàn ông cướp giang sơn và cần đảm bảo giang sơn thuộc về họ Mộc.
Thời gian này Ninh Thư không hề dừng việc luyện Tuyệt Thế Võ Công nhưng vẫn chưa luyện ra kình khí.
Hiện đại thiếu thốn linh khí mới không luyện ra kình khí, theo lẽ thường sẽ luyện ra một ít khí kình ở cổ đại nhưng Ninh Thư đã bỏ công bỏ sức rất nhiều vào cơ thể này mà vẫn công cốc.
Duy chỉ có việc tiết mồ hôi khắp người giúp bài độc tố trong cơ thể, nhưng nhiêu đó vẫn chưa là đủ với Ninh Thư.
Ninh Thư sắp xếp lại báo cáo của ám vệ, ám vệ nói Mộc Tuyết ở phủ luôn mặc đồ đen, chưa bao giờ đeo trang sức, bình thường không cho ai phục vụ mà cũng không ghé hậu viện.
Bộ ngực đẫy đà cũng bị bó lại.
Qua đó, Ninh Thư dám chắc một trăm phần trăm linh hồn bên trong Mộc Tuyết là đàn ông, còn là một người đàn ông mắc bệnh gia trưởng nặng.
Đúng là càng ngày càng vui!
Có điều Mộc Tuyết vẫn làm được việc tốt đó là phổ biến dấu câu. Cô đã thảnh thơi hơn kho đọc tấu chương, xử lý chính sự.
Việc Ninh Thư cần làm đó là đi theo đường cũ phế truất ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường đã làm. Phải chăng Mộc Nghê Thường đã phát hiện điều gì mới mạo hiểm yên bình để thay đổi ngôi vị thái tử của Mộc Tuyết?
Phát hiện linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là đàn ông?
Cốt truyện không nhắc đến điều này với Ninh Thư.
Chung quy lại nhiệm vụ này không đơn giản.
Thế mà mới đầu cô còn ngây thơ cho rằng nhiệm vụ này dễ dàng.
Nhiệm vụ vủa cô càng ngày càng khó, do cô kém may mắn hay do hệ thống cố tình chọn đây?
Thời gian này Ninh Thư không qua hậu cung, thỉnh thoảng Liễu Trường Thanh có mang ít canh bổ qua, nhắc nhở Ninh Thư giữ gìn sức khoẻ với khuôn mặt lạnh lùng, quan tâm cho có lệ làm Ninh Thư hơi khó chịu.
Hễ thấy cây sáo trúc treo ở hông Liễu Trường Thanh là Ninh Thư lại muốn biết lai lịch của cây sáo đó. Trông có vẻ Liễu Trường Thanh rất nâng niu cây sáo này, ngoại trừ lúc ngủ, lúc nào cũng mang theo.
Ninh Thư bắt đầu ngứa ruột, không kìm được hỏi: “Phượng hậu, cây sáo này có ý nghĩa gì sao?”
Liễu Trường Thanh tháo cây sáo xuống, trả lời: “Đây là cây sáo Trường Thanh tự làm.”
Mặt sáo có vài vết loang như dấu vết đọng nước, Ninh Thư gật đầu: “Phượng hậu khéo tay quá.”
Liễu Trường Thanh mím môi trông có vẻ xuống tâm trạng, dặn Ninh Thư nhớ uống canh rồi ra về.
Ninh Thư ngu người, cô nói nhầm câu nào à? Sao cô thấy Liễu Trường Thanh giận nhỉ?
Không lẽ cô không nên khen hắn ta khéo tay mà nên khen cây sáo này đẹp?
“Bẩm bệ hạ, ngày xưa ngài và phượng hậu đã từng trồng một khóm trúc đốm ạ.” Thu nữ quan đứng bên đành phải nhắc nhở.
Ninh Thư: (⊙ 0⊙)
Ra là vậy!