Mục lục
[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Cách cách chưa hết tháng ở cữ đã lấy lý do con cái ra gọi Dận Chân đến. 

Vì là con đầu lòng cho mình lên chức phụ thân nên Dận Chân vẫn qua sân Tống Cách cách ngồi một lúc. 

Tống Cách cách kêu bà vú bồng con đến từ trước, Dận Chân nhìn con gái trong vòng tay bà vú. 

Con gái đang ngủ, nếu cánh mũi không cử động khẽ còn tưởng đã chết. Dận Chân rất não nề vì đại phu nói khả năng cao đứa bé này sẽ chết sớm. 

Đó lý là do là Dận Chân ít khi qua sân Tống Cách cách, hắn không muốn nảy sinh tình cảm với con, sợ con mất sẽ đau lòng. 

Sau lại Tống Cách cách vẫn mời hắn qua sân với lý do cũ, Dận Chân không đến nữa. 

Tống Cách cách giận điên người chửi cô con gái còn đang quấn tã là cái thứ của nợ. Chửi xong lại ôm con khóc, vừa khóc vừa xin lỗi: “Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi.” 

Ninh Thư biết chuyện đó chỉ cảm thấy Tống Cách cách bị trầm cảm sau sinh vì đặt quá nhiều hi vọng vào một đứa trẻ chưa lọt lòng. Quá trình mang thai khổ sở, sinh con đau đến chết đi sống lại nhưng lại sinh con gái. Cô ta nghĩ mình đã phải trả cái giá quá đắt nhưng lại chẳng nhận lại gì, tưởng tượng và thực tế quá khác biệt. 

Tống Cách cách luôn tự cho rằng mình sinh trưởng nam cho Dận Chân, song lại sinh con gái ốm yếu nên có thể hiểu cho nỗi thất vọng của cô ta. Quan trọng hơn hết do Dận Chân không thích cô con gái này. 

Tống Cách cách bực bội trút cơn giận lên con gái. 

Trong khi cô ta chưa từng may cho con một bộ quần áo. 

Con cái là trụ cột để phụ nữ hậu viện nhờ cậy, thế nhưng con của Tống Cách cách không giúp Tống Cách cách xoay chuyển tình thế, không nhận được nhiều thu hoạch từ đứa con này. 

Tống Cách cách không quan tâm con gái, Ninh Thư đành phải quan tâm nó gấp đôi. Bằng không lịch sử sẽ lặp lại, em bé “chưa sống được một tháng đã chết”, không được ban tên hiệu vì chưa đầy tháng đã chết. 

Đứa con thứ hai của Tống Cách cách cũng chung số phận, chưa đầy tháng đã chết. Em bé mới chào đời vô cùng yếu, thân là mẹ mà Tống Cách cách không quan tâm con thì bảo con nó sống thế nào. 

Hàng đêm Ninh Thư sẽ nấu sữa cừu bón cho em bé, lau người cho em bé. Con bé rất ngoan, lúc nào cũng ngủ li bì, có tè cũng chỉ hừ hừ đôi câu ngay cả bà vú cũng không biết. Nó thường phải mặc tã ẩm rất lâu, hăm hết mông đít. 

Ninh Thư thở dài, cô không thể chăm sóc nó hai mươi bốn giờ, chỉ có thể đợi đến đêm nấu ít đồ, lau người cho nó. 

Mà Ninh Thư không biết Tống Cách cách muốn gì nữa. Một lòng một dạ chỉ muốn sinh con trai nhưng số cô ta định sẵn vô duyên với con trai, sinh con gái cũng đều chết non. 

Tống Cách cách không phải người đủ tư cách làm mẹ. 

Nhìn đứa nhỏ ốm nhách yếu ớt, cô cũng không biết nó có sống được một tháng không nữa. 

“Cố lên.” Ninh Thư thở dài với đứa nhỏ trong nôi, còn sống đã hạnh phúc lắm rồi. 

Tống Cách cách hết tháng ở cữ một mực muốn sinh con tiếp, lấy lý do con đã đầy tháng nên đặt tên để mời Dận Chân đến. 

Dận Chân không đặt tên, hắn nói đợi một tuổi rồi tính. Dận Chân sợ đứa bé này không sống được, đặt tên sẽ giảm phúc. 

Ninh Thư: Ôi định mệnh, cho con nó cái tên để nó có chết cũng không trở thành con ma không tên chứ. 

Dận Chân quả thật rất vô tình, độc ác, hời hợt tình cảm ở những phương diện này. Điển hình như giết anh em lại còn ví huynh đệ với súc vật chỉ vì mẫu thân thiên vị em trai hơn. 

Ninh Thư không tài nào hiểu nổi vị vua lạnh lùng này có ưu điểm nào thu hút phụ nữ. Lẽ nào mặc dù lạnh lùng nhưng một phút dịu dàng vẫn quyến rũ chết người, khiến các chị em xuyên không đổ rầm rầm? 

Sau khi Ô Lạp Na Lạp thị nối gót Tống Cách cách có thai, Lý Cách cách hay cũng chính là Tề phi tương lai phát hiện mang thai được khoảng một tháng. 

Tống Cách cách đã gai mắt Ô Lạp Na Lạp thị lắm rồi, nay lại thêm người khác có thai làm cô ta càng nóng ruột, nghĩ bụng phải sinh con trai bằng mọi giá. 

Dận Chân phấn khởi lắm, nhiều con nhiều phúc nhưng hắn sợ những đứa trẻ sau đều ốm yếu như con đầu lòng nên đưa hết đồ bổ cho hai cô vợ đang mang thai. 

Tống Cách cách xây xẩm mặt mày vì tức. Ngày cô mang thai chỉ được Đích Phúc tấn tặng ít đồ bổ chứ không nhận được đồ bổ của gia. 

Cô là người phụ nữ đầu tiên của gia, là người sinh con đầu lòng cho gia cơ mà. 

Tống Cách cách bị đả kích trầm trọng. 

Ninh Thư không bận lòng suy nghĩ của Tống Cách cách. Tiểu cách cách đã đầy tháng, đã sống được hơn một tháng rồi. Đa số thời gian con bé dành để ngủ, thỉnh thoảng mới mở mắt, thậm chí còn lười cả quẫy đạp chân tay. 

Có lúc Ninh Thư sẽ bóp chân bóp tay nhẹ nhàng cho con bé. 

Hậu viện này quả là nấm mồ chôn phụ nữ. Vì lợi ích, vì danh dự mà bẻ cong cả tình mẫu tử. Đau đứt ruột gan mới sinh ra vậy mà không biết thương con. Mẹ có yêu con nhưng trường hợp của Tống Cách cách khi và chỉ khi đó là con trai. 

Đàn ông lấy phụ nữ để sinh nhiều con nối dõi, nhưng hậu viện càng nhiều phụ nữ lại càng ít trẻ con. Con trẻ trở thành công cụ chiến đấu của phụ nữ nên chết non ngày càng nhiều. 

Ninh Thư vẫn là nha hoàn quét sân ở sân của Nữu Hộ Lộc thị. Nữu Hộ Lộc thị vẫn hờ hững với cô nhưng luôn dẫn theo cô khi qua gặp Cách cách khác hoặc rời sân. 

Điệu bộ như muốn đào tạo cô thành nha hoàn thân cận nhưng thực chất Ninh Thư cảm thấy Nữu Hộ Lộc thị không tin mình. 

Trông có vẻ rất tin tưởng Ninh Thư làm Ninh Thư sởn gai ốc, không hiểu Nữu Hộ Lộc thị định làm gì. 

Ninh Thư cũng lệ thôi, cô bảo toàn được mạng sống ở hậu viện này là được. 

Nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng. 

“Diệu Lăng, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đồng Ngọc vào phòng, Ninh Thư cất thuốc bột trên bàn rồi hỏi Đồng Ngọc: “Đồng Ngọc tỷ tỷ có việc gì ạ?” 

Đồng Ngọc là nha hoàn thân cận nhất của Nữu Hộ Lộc thị, nghe nói cả hai lớn lên bên nhau, Đồng Ngọc theo Nữu Hộ Lộc thị đến phủ bối lặc. Đồng Ngọc đến tìm cô cũng có nghĩa là ý của Nữu Hộ Lộc thị. 

Đồng Ngọc chần chừ hỏi: “Cô có bài thuốc sinh con nào không?” 

Ninh Thư ngây người: “Cách cách cần ạ?” 

Đồng Ngọc nói: “Mấy Cách cách trong phủ bối lặc đều đã có thai, Bối lặc gia cũng ghé sân của Cách cách mà sao Cách cách không có tin gì?” 

“Vậy nên tôi muốn hỏi cô có bài thuốc sinh con nào không?” Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư. 

Ninh Thư lắc đầu nói: “Nô tỳ không có bài thuốc sinh con nào cả, Cách cách rất khoẻ không cần uống thuốc. Uống thuốc chỉ hại cơ thể, Cách cách sẽ có thai không cần phải nôn nóng.” 

“Cách cách có thể hỏi đại phu cách điều dưỡng cơ thể.” Ninh Thư không có bài thuốc sinh con bí truyền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK