Ninh Thư nói: “Tác dụng của thần khí là làm nhà, làm nơi che mưa chắn gió. Cùng lắm chỉ có khả năng phòng ngự mạnh chứ không có sức mạnh to lớn nào khác.”
Thanh Việt chau mày: “Nếu chỉ thế cũng không cần thiết xây tông môn bằng thần khí.”
Giang Nhạc nói ngay: “Tiền bối cứ dùng thần khí đi, sư tôn thích những thứ khí phách.”
Ninh Thư nheo mắt nhìn Giang Nhạc rồi quay sang nói với Thanh Việt: “Làm phiền Thanh Việt.”
Thanh Việt gật đầu, biến mất ngay lập tức, chắc hắn đi tìm nơi luyện chế thần khí.
Lý Thư Lan tỉnh dậy hoang mang trước khung cảnh xung quanh, thấy Ninh Thư bên cạnh mới thở phào, đứng lên hành lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư bảo: “Chăm sóc em bé, ta đi tìm thức ăn cho nó.”
Giang Nhạc hơi lo lắng, cậu nói: “Đồ đệ đi cùng sư tôn.”
“Không cần, ngươi và Thư Lan trông em bé là được.”
Ninh Thư đi loanh quanh, cô định bắt một con yêu thú mới sinh về nuôi.
Cuối cùng cô buộc bốn chân con hươu sao na ná dê rừng vác về.
Em bé đã tỉnh, Lý Thư Lan bận chăm sóc em bé. Giang Nhạc thấy Ninh Thư vác yêu thú về chạy nhanh qua giúp.
Ninh Thư lắc cái cổ: “Mấy hôm tới cứ vậy đã, đợi Thanh Việt luyện chế tông môn xong thì tính tiếp.”
“Vâng thưa sư tôn.” Lý Thư Lan bế em bé khóc oe oe.
Giang Nhạc biết việc cầm chén vắt sữa của yêu thú.
Ninh Thư nhắc nhở: “Đun qua cho tiêu độc.”
Giang Nhạc vâng.
Em bé khóc ghê gớm, Ninh Thư đón em bé dỗ dàng. Ngửi thấy mùi của Ninh Thư hay sao mà nó không còn khóc ghê nữa.
Nấu xong và để nguội sữa yêu thú, Giang Nhạc bế em bé để bón sữa.
Ninh Thư hỏi Lý Thư Lan: “Ngươi là đệ tử của Trường Sinh Môn tất nhiên phải tu luyện công pháp của môn phái. Công pháp này không được phép truyền cho người ngoài, rõ chưa?”
“Đồ đệ thề sẽ không tiết lộ công pháp ra ngoài.” Lý Thư Lan thề.
Ninh Thư dạy Lý Thư Lan công pháp, cũng ở bên quan sát, hướng dẫn cô ấy cách đưa linh khí vào trong đan điền.
Giang Nhạc ngồi bên bón xong sữa cho sư đệ, đặt sư đệ về trong ổ rồi mới qua hỏi nhỏ Ninh Thư: “Sư tôn vẫn giận con sao?”
Ninh Thư nhăn mặt: “Ta đâu cần giận.”
“Sư tôn giận con không nghe lời người.” Giọng Giang Nhạc hơi đè nén.
Ninh Thư lắc đầu: “Ta không giận, ngươi cũng nghĩ cho Trường Sinh Môn thôi.”
Lúc này Giang Nhạc mới giãn cơ mặt, Ninh Thư nói tiếp: “Đừng nặng lòng mấy chuyện vặt vãnh này, chuyên tâm tu luyện mới là quan trọng nhất.”
Ninh Thư cũng khoanh chân luyện công, linh khí ùa về như bão nên Giang Nhạc và Lý Thư Lan được thơm lây.
Mấy ngày trời ba người lớn một trẻ nhỏ trôi qua như vậy, ngoài tu luyện chỉ ăn tích cốc đan xấu xí của Ninh Thư.
Kình khí hình rồng trong đan điền Ninh Thư đã hoàn toàn trong suốt, phóng nó ra chỉ có Ninh Thư biết nó ở đâu, người khác không nhìn thấy.
Quả là chiêu đánh lén tuyệt vời.
Ninh Thư nắm tay, cô tin mình đấm vỡ được núi.
Đây là sức mạnh, sức mạnh đỉnh cao mà Ninh Thư chưa từng nghĩ mình đạt được.
Kình khí của Giang Nhạc cũng đã hoá hình. Ninh Thư bảo cậu ta đưa kình khí ra ngoài bằng sức mạnh tinh thần. Tập luyện một thời gian Giang Nhạc đã đưa được kình khí ra ngoài.
Kình khí của Giang Nhạc có hình con hổ, giờ chỉ xem kình khí của Lý Thư Lan có hình gì.
Ninh Thư nghĩ bụng, chẳng hay có sưu tập đủ bộ sách thế giới động vật không nhi.
“Giỏi lắm, cố lên nhé.” Ninh Thư động viên Giang Nhạc: “Đi bắt con gì về làm bữa đi.”
Giang Nhạc: …
Thanh Việt đã biến mất được hơn nửa tháng, đó giờ chưa trở về. Đừng nói là luyện cố quá nên hộc máu lăn quay ra chết rồi nhé.
Cô lo quá.
Một tháng trôi qua mà Thanh Việt vẫn chưa về, Ninh Thư hoang mang, luyện chế tông môn mất nhiều thời gian vậy à.
Non hai tháng thì Thanh Việt về, hắn ta mệt mỏi ra mặt.
Ninh Thư rất áy náy, lúc nào cô cũng làm phiền rong biển. Rong biển đã trả hết nợ chẳng nợ nần cô cái gì, hắn giúp cô nhiều thế này làm cô vô cùng cảm kích, cô hỏi: “Cậu đói không? Làm mấy viên tích cốc đan nhé?”
Thanh Việt phớt lờ câu hỏi, hắn mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một ngôi nhà nhỏ xíu: “Định đặt tông môn ở đâu?”
“Ở chỗ đó, à không, chỗ này, không được, gần sông quá dễ bị lụt…” Ninh Thư bắt đầu tính xem nên đặt ở đâu.
Thanh Việt chẳng buồn nhìn theo hướng chỉ của Ninh Thư, hắn vung tay, ngôi nhà bay lên trời. Nó to dần, to đến mức che khuất bầu trời.
Cuối cùng nó rơi bịch xuống đất, mặt đất rung chuyển theo cú va chạm.
Sư đồ Ninh Thư trợn mắt nhìn tông môn.
Tổng thể rộng lớn trang nghiêm, ba chữ Trường Sinh Môn vừa bay lượn vừa gợi nét cổ xưa, tông môn như được xây dựng từ hàng nghìn hàng vạn năm trước và vẫn đứng sừng sững đến tận bây giờ.
Ninh Thư là người đầu tiên bước lên bậc thang, vừa đi vừa phục Thanh Việt sát đất.
Có quảng trường, có đại điện, có cầu, có vô số phòng ở.
Có vườn thuốc, tất cả đất trong vườn đều có linh.
Có tàng thư các, phòng luyện đan, cần gì có đó.
Ninh Thư nói với Thanh Việt: “Cảm ơn.”
Thanh Việt bảo: “Khả năng phòng ngự rất cao, biết tự tập trung linh khí. Ta đã tạo trận, nếu gặp sức mạnh không chống đỡ được sẽ kích hoạt trận pháp.”
Thật là quá tuyệt vời, Ninh Thư run tay cầm tay Thanh Việt: “Thiên ngôn vạn ngữ hợp thành một câu duy nhất, vất vả cho đồng chí.”
Thanh Việt rút tay ra, hỏi: “Có cần Hộ Sơn Đại Trận không, có thể đặt ở xung quanh Hộ Tông Đại Trận.”
“Có, có…” Ninh Thư gật đầu: “Vất vả cho cậu quá, ta ngại lắm, ta cứ thấy mình bắt nạt cậu.”
Thanh Việt không mấy quan tâm: “Rảnh rỗi không có việc gì làm thôi.”
Ninh Thư: …
Thanh Việt lại tạo thêm một cái Hộ Sơn Đại Trận để thêm một lớp bảo vệ, ẩn giấu tông môn. Trận pháp rất kiên cố, rất tạo cảm giác an toàn.
Ninh Thư đứng ở nơi cao nhất trong đại điện, hô to hào hùng: “Trường Sinh Môn chính thức thành lập.”
“Đồ đệ bái kiến sư tôn.” Giang Nhạc và Lý Thư Lan quỳ chào.
Ninh Thư ngồi trên ghế nhìn quảng trường rộng lớn bên ngoài, về sau nơi này sẽ có rất nhiều người.
Đây là chốn dung thân cho nhân ma, có lẽ đến ngày Trường Sinh Môn mạnh hơn, nhân ma sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Không còn là con chuột chỉ biết giương mắt nhìn người ta giết mình. Không còn là người sống trong ghét bỏ, xua đuổi bủa vây.