Không quân bay quanh một vòng rồi rú động cơ bay đi nơi khác.
Mặc dù điểm bom rơi không chính xác nhưng vẫn hoàn thành mục đích phá hoại. Bức xạ nhiệt và tia bức xạ cũng ảnh hưởng nặng cho cơ thể con người.
Ninh Thư lắc đầu, tai cô ù ù, không nghe rõ mọi người nói gì, tình trạng này sẽ kéo dài một lúc.
Lều bị hỏng, nhiều người bị thương lại bị thương thêm.
Đường Chính dẫn đội lính đến kiểm tra, anh ta hỏi Ninh Thư: “Bác sĩ Chúc có sao không?”
Ninh Thư không nghe thấy, cô ngoáy tai hỏi Đường Chính: “Có một số người sắp lành, anh cử đội chở họ về đi chứ ở đây nguy hiểm lắm.”
“Tôi biết rồi. Sĩ quan trưởng tìm cô, anh ấy cần thay băng.” Đường Chính hét to.
Cố lắm Ninh Thư mới nghe ra, cô xử lý vết thương của những người bị ảnh hưởng bởi bom nổ trước.
“Phương Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ.” Chúc Nghiên Thu chạy thục mạng, thấy Phương Phỉ Phỉ ngồi bệt thì đỡ cô dậy: “Em có sao không Phỉ Phỉ?”
Phương Phỉ Phỉ đang ngẩn ngơ, nhìn thấy Chúc Nghiên Thu cô bỗng hoen bờ mi ôm chầm Chúc Nghiên Thu, lặp đi lặp lại câu: “Em không sao, em không sao.”
Đường Chính chỉ huy binh lính khênh những người bị thương đi nơi khác, chuẩn bị đưa họ trở về. Ninh Thư suy nghĩ, nói với Đường Chính: “Các anh về Thượng Hải à? Tôi viết thư nhờ các anh gửi về được không?”
Đường Chính gật đầu: “Được.”
Ninh Thư hoàn tất việc dang dở thật mau. Cô bối rối, cô không có giấy không có bút. Đường Chính đưa cô cây bút máy, lại lấy giấy ở chỗ lính đưa Ninh Thư.
“Cảm ơn sĩ quan Đường.” Ninh Thư cầm giấy, lau tấm ván bám đầy bụi để kê, bắt đầu nghĩ xem viết gì cho Chúc Tư Viễn.
Ninh Thư kể về công việc bận rộn của mình, kể cô đã cứu nhiều chiến sĩ bị thương vì bảo vệ đất nước. Cô nhắn Chúc Tư Viễn đừng nhớ cô.
Viết xong thư mà cô cảm thấy như đã sống lâu lắm rồi. Cô lên tiền tuyến không quản thời gian bận cứu người suốt ngày, ngủ dậy lại cứu người. Ninh Thư không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, không biết Chúc Tư Viễn sống thế nào.
Đưa thư cho Đường Chính, Ninh Thư nói: “Làm phiền sĩ quan Đường.”
Đường Chính cất thư, Ninh Thư nói thêm: “Vẫn chưa xin được thêm thuốc sao? Tôi sắp hết thuốc rồi, anh đưa tôi thuốc bắc cũng được, tự sẽ tôi bào chế thuốc.”
Thuốc bột của Ninh Thư đã dùng hết, không có thuốc cầm máu sẽ có nhiều người chết vì mất máu quá nhiều, không đủ thời gian cho cấp cứu. Ở đây không thể truyền máu cũng không đủ điều kiện để truyền máu, không cầm được máu chỉ có chết.
Ninh Thư không đợi Đường Chính trả lời, cô lấy giấy ở chỗ binh lính, viết các tên thuốc vào: “Tôi cần những loại thuốc này, thuốc bột này dùng để cầm máu, hết thuốc rồi tôi không cứu được người.”
Đường Chính gật đầu, nhắc Ninh Thư qua thay băng cho sĩ quan trưởng rồi đi làm nhiệm vụ.
“Chị giỏi quá, quen cả cấp trên. Tôi không biết chị giỏi vậy đấy.” Chúc Nghiên Thu nổi giận khi thấy Ninh Thư nói chuyện với Đường Chính. Cậu chỉ là lính quèn mà Chúc Tố Nương đã nói chuyện được với Đường Chính.
Đường Chính là ai, là trợ thủ đắc lực của sĩ quan trưởng đội quân này.
Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu đỡ Phương Phỉ Phỉ đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng điệu chua loét.
Thấy Ninh Thư cứ nhìn mình, Chúc Nghiên Thu tiếp tục nói đểu: “Thân là bác sĩ vẫn anh này anh kia, phận làm vợ không biết giữ gìn.”
Chúc Nghiên Thu khinh cái người quen biết rộng hơn cậu. Khinh cái người dốt đặc cán mai dù có thay đổi vẫn không đổi thay được quá khứ ti tiện bị bán làm con ở.
Chúc Nghiên Thu đã quên mình là dân trí thức mới, đã quên quyền bình đẳng, quyền tự do, quyền theo đuổi hạnh phúc.
Ninh Thư lạnh mặt: “Cậu đi ỉa bằng miệng à mà thối thế?”
“Tôi phận làm vợ không biết giữ gìn vậy cậu nói xem ai là chồng tôi?” Ninh Thư khinh: “Có giỏi nói xem chồng tôi là ai?”
“Chị…” Chúc Nghiên Thu nhìn xung quanh, không dám nói quan hệ của mình và Ninh Thư.
Hừ, trông cái bộ dạng hèn nhát vô dụng kìa, thật chẳng ra làm sao.
Chúc Nghiên Thu nổi giận, cậu nghiến răng không đáp trả.
Ninh Thư mặc xác Chúc Nghiên Thu. Xứ lý xong vết thương cho mọi người, cô dặn dò Tiểu Đồng sau đó đeo hòm thuốc đi thay băng cho sĩ quan trưởng.
Sĩ quan trưởng quân doanh này rất giỏi, mới hơn ba mươi nhưng đã chỉ huy được cả đội quân đánh giặc. Chí ít có Chúc Nghiên Thu ở tuổi đó không làm được điều ấy.
Có lẽ anh ta có người chống lưng, hoặc có thể là người phông bạt to.
Ninh Thư đeo hòm thuốc vào lều của sĩ quan trưởng. Sĩ quan trưởng đang xem bản đồ, mặt anh ta tái nhợt.
Ninh Thư chào sĩ quan trưởng theo phong cách quân đội: “Chào sĩ quan trưởng.”
Sĩ quan trưởng ừ một tiếng: “Tôi nghe Đường Chính nói cô cứu tôi?”
Ninh Thư gật đầu, là cô cứu anh ta.
Ninh Thư bảo sĩ quan trưởng cởi áo, tháo lớp băng xử lý vết thương đã mưng mủ rồi lại quấn băng mới, cất vải thấm máu.
“Dùng lại cả vải này?” Sĩ quan trưởng thấy Ninh Thư cất miếng băng bèn hỏi.
“Tất nhiên rồi, giặt sạch phơi khô vẫn dùng được. Băng vải thiếu thốn đành phải tái sử dụng thôi.” Thiếu đồ nên phải nghĩ cách, phải có vải để băng vết thương.
Sĩ quan trưởng thở dài: “Cô giỏi lắm, dù là nữ nhưng nghe Đường Chính nói cô đã cứu rất nhiều người. Sau khi kết thúc chiến sự tôi sẽ tặng cô Huân chương Quân công hạng ba.”
“Cảm ơn sĩ quan trưởng.” Ninh Thư ngay lập tức giơ tay chào cảm ơn. Cô đón nhận vinh dự này, cô xứng đáng nhận được nó. Chúc Tố Nương có huân chương sẽ có cuộc sống khá hơn.
Ninh Thư không biết cô ở lại thế giới này bao lâu. Chúc Tố Nương nhút nhát, không biết cô ấy có làm bác sĩ được không.
Kiên cường sống vì mình không hề khó, dù có sống vì Chúc Tư Viễn cũng phải dũng cảm, trở thành người mẹ mà Chúc Tư Viễn tự hào. Chúc Tư Viễn cũng đang hãnh diện về mẹ mình đó thôi.