“Phỉ Phỉ, tiền của anh bị kẻ lạ mặt cướp sạch rồi, đợi anh hồi phục anh sẽ trả tiền cho em.” Chúc Nghiên Thu đành phải mặt dày ngại ngùng nhờ vả xen lẫn cả bắt ép Phương Phỉ Phỉ.
Chúc Nghiên Thu mượn tiền Phương Phỉ Phỉ rất xấu hổ, họ lại là người yêu nên vay mượn càng xấu hổ hơn, chẳng khác nào vấy bẩn tình cảm thuần khiết.
Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ đang yêu nhau, tình cảm ở mức bình thường, chưa nặng tình như sau này xông pha chiến trường đồng sinh cộng tử. Chúc Nghiên Thu mượn tiền làm Phương Phỉ Phỉ cứ cảm thấy sao sao.
Bất cứ cô gái nào đứng đây cũng không thoải mái khi bạn trai vẫn luôn hào sảng nay lại mượn tiền, ai cũng sẽ cảm thấy bạn trai hơi… vô dụng.
Ninh Thư đứng bên nói với Phương Phỉ Phỉ: “Cậu ta bị thương nặng, nếu không chữa sẽ để lại sẹo trên mặt. Gãy chân không chữa cũng có thể để lại di chứng. Chấn động não là nghiêm trọng nhất nữa. Cô cậu có chắc không chữa không?”
Chúc Nghiên Thu chỉ biết ra sức nài nỉ bằng mắt với Phương Phỉ Phỉ. Phương Phỉ Phỉ bị Chúc Nghiên Thu và Ninh Thư nhìn, đành gật đầu nói với Chúc Nghiên Thu: “Anh không phải lo chuyện tiền nong, nghỉ ngơi chóng lành là được.”
Chúc Nghiên Thu thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Phương Phỉ Phỉ: “Cảm ơn em, Phỉ Phỉ.”
Phương Phỉ Phỉ rút tay ra: “Em đi nộp tiền.”
Bàn tay bơ vơ của Chúc Nghiên Thu có hơi lúng túng, cậu ta rút tay về làm như không có chuyện gì. Thấy y tá thái độ tồi vẫn đang nhìn mình, cậu ta nhắm mắt không quan tâm Ninh Thư.
Ninh Thư cũng không có ý kiến về việc Chúc Nghiên Thu xua đuổi mình, cô hỏi thăm theo trách nhiệm: “Cậu cảm thấy thế nào? Có đau đầu, buồn nôn nữa không?”
Chúc Nghiên Thu học hằn, không mở mắt khi nói: “Chỉ cần cô không ở đây tôi sẽ không buồn nôn.”
Chúc Nghiên Thu nói chuyện học hằn làm hằn rõ vết bóp cổ.
Ninh Thư đang cười nắc nẻ trong bụng, đáng đời lắm.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Chúc Nghiên Thu, hay cô giết quách cậu ta cho xong, lấy lý do không chữa được lấp liếm cho qua? Thầy u chết hết, Chúc Nghiên Thu cũng được xem như chỉ còn một mình vì cô vợ nuôi từ bé Ninh Thư đây không coi cậu ta là chồng.
Ninh Thư chạm ám khí giắt eo, dùng kim to giết cậu ta là xong.
“Cô còn ở đây làm gì?” Chúc Nghiên Thu hé đôi mắt sưng vù: “Tôi không cần cô, mời cô đi cho.”
Ninh Thư kìm lại ham muốn giết người: “Tôi cần kiểm tra toàn thân cũng như lau người giúp cậu.”
Chúc Nghiên Thu ghét y tá này vô cùng, không biết làm sao mà cậu cứ bực bội với y tá này.
Ninh Thư chỉ muốn giết Chúc Nghiên Thu. Cô cầm ám khí lại gần Chúc Nghiên Thu. Thấy y tá lại gần, Chúc Nghiên Thu nhăn mày làm động chạm vết thương, rít lên vì đau: “Cô làm sao đấy.”
Ninh Thư kẹp ám khí ở ngón tay, định đắp lại chăn ngay ngắn cho Chúc Nghiên Thu. Cô muốn nhân đây cắm kim vào tim cậu ta, nhưng bỗng dưng có lực bật mạnh suýt bật bay linh hồn cô ra khỏi cơ thể Chúc Tố Nương.
Ninh Thư lạnh sống lưng loạng choạng suýt ngã.
“Nghiên Thu, em nộp tiền xong rồi.” Đúng lúc này Phương Phỉ Phỉ trở về, cô ta nhìn Ninh Thư rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường: “Anh yên tâm chữa trị nhé.”
Phương Phỉ Phỉ cười khẳng định.
“Cảm ơn em.” Chúc Nghiên Thu đong đầy tình cảm.
Ninh Thư rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức, không muốn xem hai cô cậu đó chim chuột. Người cô lạnh toát, chân tay mềm oặt cần dựa tường chống đỡ cơ thể.
Cô thở dài.
Ninh Thư chỉ biết thở dài mà thôi. Vừa nãy cô bị Chúc Tố Nương phản kháng. Chúc Tố Nương không muốn cô giết Chúc Nghiên Thu.
Chúc Tố Nương không giết được chồng cũng không muốn mang tội giết chồng. Chúc Tố Nương là cô gái tự ti trưởng thành trong xã hội phong kiến, cô ấy không dám làm cái việc mà trời đất không dung.
Bị bán cho họ Chúc từ thuở nhỏ, suy nghĩ con ở ăn sâu vào máu Chúc Tố Nương. Cô ấy hiền lành, nhát gan, bảo tay cô ấy dính máu mà còn là máu chồng mình thì Chúc Tố Nương không làm được.
Dù có thế nào Chúc Nghiên Thu vẫn là chồng cô ấy.
Ninh Thư chỉ biết cười hờ hờ, thôi, cô ấy thích là được. Chúc Tố Nương không muốn Chúc Nghiên Thu chết vậy cho cậu ta sống. Nhưng mà Chúc Nghiên Thu muốn thành danh không còn dễ như xưa đâu.
Ninh Thư vào phòng bệnh xem tình hình, Phương Phỉ Phỉ đang chăm sóc khuôn mặt sưng như sủ lợn của Chúc Nghiên Thu.
Cô cởi đồng phục, dẫn Chúc Tư Viễn về nhà. Chúc Tư Viễn hỏi Ninh Thư: “U ơi sao con không có thầy ạ?”
Chúc Tư Viễn hay đi làm với Ninh Thư, nhiều người trong viện biết Chúc Tư Viễn. Có một số người lắm mồm hỏi thầy Chúc Tư Viễn là ai.
Chúc Tư Viễn hoang mang không biết trả lời thế nào.
Ninh Thư được hỏi nói: “Tư Viễn có thầy nhưng thầy con chết rồi.
Chúc Tư Viễn:?
Ninh Thư nói: “Thầy con cũng vùi sâu trong lớp đất như bà con, qua đời rồi.”
Chúc Tư Viễn nghe mà buồn: “U ơi con chưa gặp thầy bao giờ.”
“Có sao đâu nào, không biết ở nhà có ảnh của thầy con không, lát u tìm rồi cho con xem mặt thầy con nhé.” Ninh Thư trả lời qua loa.
Chúc Tư Viễn dạ vâng, úp mặt vào lưng Ninh Thư.
Ninh Thư biết cô gà mái nuôi con sẽ có lời đàm tiếng, nhưng họ lại hỏi chuyện Chúc Tư Viễn làm cô rất khó chịu. Trẻ con có biết gì đâu, không thể để con ở trong môi trường xấu ảnh hưởng cảm xúc của con được.
Khỏi phải nói cũng biết Ninh Thư ghét Chúc Nghiên Thu nhường nào.
Đã không được giết Chúc Nghiên Thu vậy biến cậu ta thành người tàn tật. Sau này Chúc Nghiên Thu là người cầm súng giết địch à, hờ hờ…Tay chân vẫn lành lặn nhưng để làm việc chính xác thì không.
Trong cái thời đại này, không có Chúc Nghiên Thu sẽ có người khác nổi tiếng. Anh hùng là người không thiếu nhất ở thời chiến, bớt một Chúc Nghiên Thu vẫn còn hàng nghìn anh hùng khác.
Chúc Nghiên Thu thành công trong tương lai vì cậu ta là người cực kỳ may mắn.
Nhưng Ninh Thư sẽ không cho Chúc Nghiên Thu thành công, được cả công danh và tình duyên.
Chúc Nghiên Thu đã quên mất những giọt mồ hôi vất vả của người phụ nữ, cậu ta không biết thương xót, không biết cảm ơn Chúc Tố Nương. Đã vậy cậu ta còn sỉ nhục Chúc Tố Nương, không chấp nhận người tiếp thu tư tưởng thời đại mới lại có vợ nuôi từ bé.
Trên đời này, chỉ có Phương Phỉ Phỉ mới là vợ của cậu ta.