Biết mình vẫn được chữa ở bệnh viện, Chúc Nghiên Thu nhẹ cả lòng. Nhìn thấy Ninh Thư còn ưỡn ngực ra bề đắc chí: “Ai bảo tôi sắp xuất viện ấy nhỉ, bạn gái tôi quan hệ rộng, cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi.”
Ninh Thư: →_→
Đắc chí cái nỗi gì, làm như vay không cần trả ấy. Để rồi xem cậu lấy đâu ra tiền trả. Dự ê chề cái mặt, tôi rất vui lòng nếu cậu phải ra bến cảng bốc vác thuê.
Phương Phỉ Phỉ không muốn bỏ hai đồng nên mới vay tiền. Trai gái yêu đương động vào tiền là hỏng, rồi sẽ đến lúc những người bạn kia đòi tiền Chúc Nghiên Thu.
Phương Phỉ Phỉ không có tiết học sẽ đến bệnh viện chăm Chúc Nghiên Thu. Phương Phỉ Phỉ vẫn rất quan tâm làm Chúc Nghiên Thu hạnh phúc ngập tràn.
Ninh Thư đã hạn chế xuất hiện trước mặt Chúc Nghiên Thu, cô dành nhiều thời gian học kiến thức quân y, không ngừng nâng cao sức khoẻ, bằng không lên chiến trường không chạy thoát được quân giặc. Cô học võ cũng như bắn súng đều để tăng thêm cơ hội sống sót.
Chẳng mấy nữa sẽ bước vào thời chiến loạn, Ninh Thư cần sống để hoàn thành nhiệm vụ.
Ninh Thư nghiêm chỉnh hoàn thành bất cứ bài tập nào. Nhờ tu luyện Tuyệt Thế Võ Công nên Ninh Thư khoẻ lắm, vác được bao cát nặng hơn ba anh bạn. Cũng do cô có tiền, ăn uống đủ chất yêu thương bản thân, cô không còn yếu như xưa nữa.
Mới đó mà cô đã đến Thượng Hải được gần một năm, Chúc Tư Viễn cũng đã đến tuổi đi học. Ninh Thư đưa Chúc Tư Viễn đến trường, Chúc Tư Viễn chưa xa Ninh Thư bao giờ ôm chân Ninh Thư khóc thét ngoài cổng, xin u đừng bỏ con.
Ninh Thư vỗ về con, bảo u không bỏ Tư Viễn. Tư Viễn phải đi học, ở trường có rất nhiều bạn.
Chúc Tư Viễn là đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn. Trưởng thành thiếu tình thương từ bố, đến khi biết có bố lại hận bố vì bố đã tuyệt tình với mẹ.
Đến giờ tan học của Chúc Tư Viễn, Ninh Thư luôn đợi ngoài cổng để đón con về nhà. Chúc Tư Viễn hễ thấy Ninh Thư là lại giang tay nhào vào lòng mẹ.
Trên đường về Ninh Thư sẽ hỏi hôm nay Chúc Tư Viễn học gì, chơi thân với ai trong lớp. Chúc Tư Viễn sẽ trả lời từng câu, có bạn chơi ở lớp nên không còn ghét đi học nữa.
Thỉnh thoảng có đánh nhau với bạn, về nhà khóc lóc mách Ninh Thư. Chúc Tư Viễn bây giờ hoạt bát hơn Chúc Tư Viễn cô đơn trước nhiều.
Ninh Thư vui lắm, Chúc Tư Viễn đang trên đà phát triển đúng hướng.
Ngoài việc của Chúc Tư Viễn, Ninh Thư còn tự chuẩn bị hòm thuốc chắc bền. Kéo, dao, băng gạc, kể cả ăn cơm cũng mang theo.
Chưa dừng lại ở đó, cô còn đặt làm một bộ ngân châm, sẽ có lúc cần dùng đến ngân châm, kết hợp Đông Tây đem lại hiệu quả cao hơn.
Ninh Thư bắt đầu nhận thức được việc cần tích góp những viên thuốc hạ sốt. Thi thoảng cô cũng mua dược liệu ở tiệm thuốc bắc mang về tự nghiền thành bột, chế thuốc cầm máu, phải dừng chảy máu mới có đủ thời gian cấp cứu.
Thuốc bột chế xong được cất trong hòm thuốc, việc này có rảnh thì làm, tích dần dần và từ từ. Ngoài chế thuốc bột, Ninh Thư còn chế cả thuốc độc. Ngặt nỗi tài liệu thuốc độc khó tìm, dược liệu không đủ dược tính nên độc tính không mạnh.
Ninh Thư bận việc của mình, thời gian này Chúc Nghiên Thu cũng nằm viện được khoảng một tháng và đã xuất viện. Tuy nhiên cậu ta cũng đã tốn kha khá cho nằm viện, lần trả tiền viện phí thứ ba vẫn là Phương Phỉ Phỉ trả.
Ninh Thư nhìn Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ rời khỏi bệnh viện, có lẽ bọn cô sẽ không gặp lại nữa.
Ninh Thư xoa trái tim, lòng cô khó chịu. Chúc Tố Nương tự ti quá, không bỏ được thói tự ti trước Chúc Nghiên Thu.
Đáng ra nên gọi Chúc Nghiên Thu là mình, giới thiệu với người ta đây là chồng tôi, anh xã nhà tôi, nhưng sợ Chúc Nghiên Thu giận nên khi được hỏi chỉ trả lời là chị gái Chúc Nghiên Thu.
Tình hình trong nước ngày càng căng thẳng. Người Nhật đã chiếm đóng ba tỉnh Đông Bắc, trong nước có hai thế lực nội chiến, trong khi phương châm của Chính phủ là “Muốn chống ngoại xâm phải bình định trong nước trước”. Diệt Thanh Đánh Hồng bùng nổ khắp mọi nơi, phản động lộng hành liên tục ám sát phá hoại khiến tình hình càng mất kiểm soát.
Mỗi ngày trôi qua, có không biết bao nhiêu người có quyền, dân đen buôn bán nhỏ lẻ bị tống vào tù, có vẻ đó là chiến dịch Diệt Thanh do Hồng Bang thực hiện.
Cả nước chìm trong biển mù, đi đến đâu nghe tiếng ai oán đến đó. Ninh Thư chỉ là một con người nhỏ bé sống trong thời chiến loạn, vùng vẫy giữa cái đói cái khổ không xua được nỗi đau thầm kín.
Mỗi một người nên làm gì đó cho dân tộc khốn khổ này.
Chúc Tư Viễn nói muốn đọc sách, Ninh Thư ngay lập tức đưa Chúc Tư Viễn đi mua sách. Chúc Tư Viễn đã nhận biết được một số chữ, đã đọc hiểu một vài thể loại sách.
Thời buổi này sách cực kỳ khan hiếm và đắt đỏ, đa số sách trong tiệm dành cho học sinh, sinh viên, hoặc các phần tử trí thức.
Ninh Thư và Chúc Tư Viễn đang chọn sách lại nghe giọng nói khiếp đảm, ngờ vực vang lên: “Chúc Tố Nương?”
Ninh Thư ngoảnh lại nhìn thấy Chúc Nghiên Thu. Chúc Nghiên Thu đang cầm sách đứng đực ra nhìn mình, Ninh Thư sầm mặt: “Cậu là ai?”
Chúc Nghiên Thu hoang mang tột độ, nhìn thấy người không thể nào có mặt ở đây đang đứng ngay trước mắt làm cậu ta cảm thấy thật vớ vẩn, suy nghĩ “Gay to” vụt lên.
“Sao chị lại ở đây?” Chúc Nghiên Thu hơi to tiếng, người trong tiệm nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng kéo Ninh Thư ra ngoài tiệm sách.
Ninh Thư vùng tay, bế Chúc Tư Viễn ra ngoài.
Ra bên ngoài, Chúc Nghiên Thu quát Ninh Thư: “Sao chị lại ở đây? U đâu rồi? Tôi gửi cho chị nhiều điện báo thế mà sao chị không nhắn lại? Chị chạy đến Thượng Hải cũng không tìm tôi, đây không phải nơi chị ở được, chị về mau đi.”
Ninh Thư vẫn ngạc nhiên, hỏi dò: “Cậu là ai?”
“Chúc Nghiên Thu.” Chúc Nghiên Thu mất dần kiên nhẫn, Ninh Thư bỗng cười đã hiểu, hớn hở: “Ôi mình đó à, em tìm thấy mình rồi.”
Chúc Nghiên Thu chau mày, ngờ vực: “Chị gọi tôi là gì cơ? Mình?”
“Tôi thấy ở đây vợ gọi chồng là mình.” Ninh Thư nói rồi quay sang nhìn Chúc Tư Viễn: “Tư Viễn đây là thầy con, thầy con vẫn chưa chết, mau chào thầy đi con.”
Chúc Tư Viễn:?
Thầy cậu chưa chết?