“Như cô thấy, ba người kia cũng là người thực thi nhiệm vụ nhưng đã bị xoá sổ rồi.” 2333 nói.
Một cái phòng có bốn người thực thi nhiệm vụ, xin hỏi xác xuất bao nhiêu phần trăm?
Ninh Thư không hề phát hiện họ là người thực thi nhiệm vụ, có thể do ít tiếp xúc nên không phát hiện.
“Tại sao lại bị xoá sổ? Tại sao ông chú phải giết họ?” Ninh Thư rất thắc mắc.
2333 hỏi: “Tại sao cô gọi anh ta là ông chú?”
“Đó không phải vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng là đây là chuyện gì, có phải tôi cũng sắp bị xoá sổ không?” Ninh Thư lau mồ hôi trán.
“Có thể họ là những Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp, đây là nhiệm vụ tập sự của Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, họ không nên đến phá rối.” 2333 nói: “Ngoài cái này tôi không nghĩ ra lý do khác.”
Ninh Thư chẹp miệng: “Bảo giết là giết Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp.” Khó lắm mới lên cao cấp, trong khi cô mới lên trung cấp thôi thấy trắc trở lắm rồi.
Bảo là thiếu người thực thi nhiệm vụ nhưng xoá sổ lại chẳng chần chừ.
“Chỉ là Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp thôi mà, vi phạm quy định của lãnh đạo trong khi không có khả năng tạo ra quy luật nên chết thôi. Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp cũng chỉ là cái đinh bình thường, hơn mỗi cái đinh gỉ chứ có gì đâu.” 2333 nói chuyện không có cảm xúc.
Ninh Thư chạnh lòng: “Tại sao Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp lại muốn làm nhiệm vụ tập sự trung cấp?”
“Tất nhiên có lợi mới đến, lợi gì sau này cô sẽ biết, mà lợi này còn khiến Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp mạo hiểm bị xoá sổ đến để lấy.”
“Không giết họ thì giết ai.” 2333 chẳng mấy quan tâm.
Ninh Thư nghe mà càng cạn lời, cô thấy mình đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Ba người thực thi nhiệm vụ chết trước mặt làm cô hoảng sợ, trái tim run cầm cập như ngâm trong thau nước đá.
Tại sao thế giới này lại nguy hiểm thế, nhiệm vụ không thôi đã nguy hiểm vậy mà vẫn còn có người mạnh hơn cô, nhăm nhe bắn chết cô ngay tức khắc.
Đúng là thói đời hiểm ác, lòng người khó lường.
Ninh Thư ở lì trong bếp không dám về. Cô không dám mạo hiểm, không biết ông chú có giết cô vì cái bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không.
Cô là Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp thật, không thể bị ông chú giết nhầm.
Cứ hễ Ninh Thư mạnh hơn một chút là y như rằng cô lại biết có người đi trước mạnh hơn cô, nghĩ thôi mà mệt.
Ông chú y tế có thể xoá sổ người thực thi nhiệm vụ chứng tỏ quyền to, tại sao ngày xưa cô lại gặp anh ta ở thế giới sơ cấp?
Ninh Thư: Em không dám về.
Ninh Thư hơi đói, lục được ít bánh lạnh ngắt trong bếp bèn ăn liền tù tì cho đến khi ợ lên mới dừng.
Cô không biết mình đã ở trong bếp bao lâu, cô định về xem anh ta đã đi chưa, cô không đùa với thể loại đó được.
Ninh Thư nhìn trộm qua cửa sổ, ông chú nãy ngồi trên giường đã biến mất, những người bị xoá sổ đã sống lại và đang đi lại trong phòng.
“Linh hồn nguyên chủ đã quay lại à?” Ninh Thư hỏi 2333.
2333 ừ.
Ninh Thư thở phào về phòng, ba người thấy Ninh Thư bèn hỏi: “Đêm hôm cô chạy đi đâu thế?”
“Hay là vụng trộm với ai?” Một nha hoàn khinh thường.
Ninh Thư không trả lời, cô về giường nằm. Cái giường bị ông chú ngồi cứ có cảm giác lành lạnh, ngủ mà nổi gai ốc.
Đầu cô nào là áo gió đen, mắt kính loé ánh sáng sắc lạnh, lạnh lùng, cấm dục, biến thái level max…
Em sợ quá mà.
Ninh Thư trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau hơi nhức đầu. Ba nha hoàn đang sửa soạn làm Ninh Thư nhớ đến ba người thực thi nhiệm vụ đã từng sống trong cơ thể họ đã biến mất thật rồi.
Nguy hiểm rình rập khắp mọi nơi.
Nghĩ thôi cũng rùng cả mình.
Tự nhiên Ninh Thư bị chán, đêm qua cô hoảng sợ thật, cô tâm sự với 2333: “Tự nhiên tôi thấy mất hứng quá.”
“Cô muốn có hứng gì?” 2333 hỏi.
“Cái gì cũng thế, phải cho đi mới có nhận lại. Người bình thường muốn sống mãi nhưng lực bất tòng tâm, có người chỉ vì cố chấp ước nguyện trường sinh bất lão để rồi cật lực phấn đấu, trở thành kẻ mạnh đến tầm có thể nắm giữ vận mệnh. Làm gì có ai cho không ai cái gì, cô sợ vì cô chưa đủ mạnh thôi.”
2333 nói tiếp: “Nếu cô muốn từ bỏ vậy tôi có thể huỷ kết nối của chúng ta.”
“Huỷ kết nối với tôi thế nào?” Ninh Thư hỏi.
2333 nói rõ ràng từng câu từng chữa: “Xoá sổ thôi, xoá sạch linh hồn gốc rễ, không còn người tên Ninh Thư, không còn thế giới nào lưu thông tin về cô.”
Ninh Thư cười gượng: “Tôi trêu tí, khuấy động bầu không khí ấy mà.”
“Người thực thi nhiệm vụ là đường một chiều, rút lui giữa đường chỉ có nước xoá sổ. Chỉ cần ra sức phấn đấu, không chết trong nhiệm vụ hay bị xoá sổ thì đó chính là sống mãi.” 2333 hỏi lại Ninh Thư: “Cô có muốn rút lui không?”
Giọng 2333 lạnh căm căm.
Ninh Thư thở dài: “Tôi bảo muốn rút lui khi nào? Tôi chỉ xúc động tâm sự một tí, chưa gì cậu đã hát một bài ca.”
2333 cố tình răn đe cô chứ.
Ninh Thư rửa mặt rồi qua hầu Tống Cách cách, Tống Cách cách vẫn chưa thức dậy, sắp đến giờ Cách cách hậu viện đến thỉnh an Đích Phúc tấn rồi.
Lẽ nào Tống Cách cách không định thỉnh an Đích Phúc tấn? Định cậy đang có chửa nên không qua thỉnh an Đích Phúc tấn?
Ninh Thư bưng chậu đợi bên ngoài, đợi mãi đợi mãi, mặt trời đã lên cao, chắc là Tống Cách cách không định thỉnh an Đích Phúc tấn rồi.
Mới chửa một tháng vẫn đi lại bình thường, Tống Cách cách chỉ là thị thiếp, chiều hư thế dễ sinh chuyện.
Gặp phải chủ tử không biết thức thời hơi bị khổ đấy.
Cửa mở kẽo kẹt, nha hoàn Hồng Mai ra ngoài đón chậu nước rửa mặt của Ninh Thư, hất cằm nhìn Ninh Thư: “Cô qua sân của Đích Phúc tấn bẩm sáng nay Cách cách hoa mắt chóng mặt, khó chịu trong người. Cô xin cáo lỗi với Đích Phúc tấn, hôm nay Cách cách không qua thỉnh an được.”
Ninh Thư: (ノ *T_T*) ノ ┴-┴ (Rớt nước mắt lật cái bàn)
Cô không được phép làm việc của con tốt thí.
“Hồng Mai tỷ tỷ, nô tỳ phải vào rửa mặt cho Cách cách, nào đến lượt nô tỳ qua thưa bẩm với Đích Phúc tấn.” Ninh Thư lí nhí.
Hồng Mai ngước cao cằm hơn: “Xem như cô cũng biết điều, cô đi đi, qua sân Đích Phúc tấn bẩm báo.”
“Đi mau đi không Đích Phúc tấn sẽ trách Cách cách.” Hồng Mai bưng chậu vào trong phòng.